Tiền lời từ cửa hàng son phấn là kém nhất trong tất cả các cửa hàng.
Lúc Phó Nguyệt đến, quả thật chưởng quầy không có làm biếng, nhưng tiếc là bột phấn son phấn ở nơi này đều có chất lượng khá tầm thường, không có lên màu.
Cửa hàng này nằm ở vị trí bình thường, lượng người tới vốn không nhiều. Nếu những dân chúng bình dân muốn mua, cũng có thể mua được từ các sạp quán nhỏ bên đường với loại vật phẩm không khác nhau là bao, còn rẻ hơn mấy văn tiền.
May là đã mua cửa hàng này, không cần phải trả tiền thuê, nếu không thì mua bán lỗ vốn rồi.
Phó Nguyệt đi dạo vài vòng, không có ở lâu.
Hôm nay chỉ còn lại tửu lâu khách đi3m là chưa vào.
Vẫn chưa tới giờ cơm, người trong khách đi3m không nhiều lắm, việc buôn bán vắng vẻ. Lầu một là sảnh lớn, nơi để ăn cơm, lầu hai là phòng cho thuê, đoạn đường này cũng khá rộng lớn.
Khi ba người Phó Nguyệt bước vào, tiểu nhị đang đứng dựa vào trước quầy, nói chuyện cùng với chưởng quầy Trình Văn Khôi.
Tiểu nhị tò mò dò hỏi: "Chưởng quầy, lão bản mới của chúng ta là người như thế nào?"
"Chuyện trong phủ của quốc công sao có thể để ngươi làm càn! Nghe phân phó hai câu là được rồi." Trình chưởng quầy lắc đầu.
Tiểu nhị nhức đầu, có chút ưu sầu: "Vậy sau này tửu lâu của chúng ta phải như thế nào đây?"
Sinh ý tửu lâu bình thường, ban đầu nghe người ta đồn tửu lâu phải đổi chủ vì chủ cũ không hài lòng về việc làm ăn ở tửu lâu, nên mới bán qua tay người khác. Nếu tửu lâu không còn nữa, vậy những người như bọn họ phải làm như thế nào đây? Không kiếm được tiền thì lấy thứ gì để nuôi sống một nhà già trẻ bây giờ?!
Tửu lâu buôn bán có thể miễn cưỡng duy trì, mặc dù tiền kiếm được không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng có thể no ấm. Hơn nữa chưởng quầy nơi này rất tốt, không khắt khe trừ tiền của bọn họ, hắn vẫn hy vọng tửu lâu có thể làm ăn lâu dài.
Cũng không biết lão bản mới muốn sắp xếp như thế nào.
Tay Trình chưởng quầy đang gảy bàn tính bỗng khựng lại, lão bản mới có ý tưởng gì, hắn cũng không biết.
Trình Văn Khôi tiếp tục tính toán sổ sách, vân đạm phong khinh trả lời: "Tốt nhất nên an tâm nghe phân phó mà làm việc. Đừng có đứng ngây ngẩn ra đó nữa, mau đi tiếp khách đi." Vừa đúng lúc hắn nhìn thấy ba người Phó Nguyệt đi tới, liền đưa mắt ra hiệu cho tiểu nhị.
Tiểu nhị tươi cười, ân cần bước lại: "Ba vị khách quan, mời vào bên trong, không biết các vị muốn dừng chân ăn lót dạ hay ở trọ?"
Thạch Dương dựa theo sự phân phó của Phó Nguyệt mà chủ động mở miệng hỏi: "Có cho thuê phòng không?"
"Có có có." Tưởng sinh ý tới cửa, tiểu nhị càng nhiệt tình giới thiệu. "Khách đi3m của chúng ta có lầu hai cho thuê phòng, chia ra làm ba gian thiên địa nhân, không biết khách quan muốn lấy mấy gian?"
Loại phòng riêng thế này không khác mấy so với các khách đi3m trên phố, khách nhân có thể tự dựa vào thân phận và túi tiền của mình mà chọn một căn phòng phù hợp.
Thạch Dương: "Có thể làm phiền ngươi dẫn bọn ta đi xem không?"
"Có thể có thể, ba loại phòng đó của chúng ta vẫn còn mấy gian trống, ba vị khách nhân theo ta lên trên nhìn xem." Thật ra cũng không có mấy gian, cả khách đi3m này hiện tại cộng lại cũng chỉ có hai, ba người làm buôn bán ở trong phòng chữ địa và chữ nhân.
Ba người Phó Nguyệt đi theo tiểu nhị lên lầu, tiểu nhị thường nhắc nhở bọn họ cẩn thận dưới chân, vô cùng chu đáo.
Đầu tiên tiểu nhị đưa bọn họ đi xem phòng chữ thiên số một, Phó Nguyệt liếc mắt đánh giá một cái, giường với bàn cũng coi như sạch sẽ, diện tích hai gian trong ngoài có thể coi là lớn, nhưng cách bài trí tương đối đơn giản, so ra cách bố trí kém hơn so với những khách đi3m khác.
Tiểu nhị thấy phu nhân đi đầu không lên tiếng, lại đưa bọn họ tới phòng chữ địa và phòng chữ nhân.
Sau khi xem xong kiểu dáng phòng ốc, bọn họ xuống lầu trở lại đại sảnh.
Thạch Dương hỏi: "Ba gian phòng này có giá như thế nào?"
Tiểu nhị: "Phòng chữ thiên một đêm năm trăm văn, phòng chữ địa là hai trăm văn, còn phòng chữ nhân chỉ cần tám mươi văn." Cấp bậc phòng thuê khác nhau thì cung cách phục vụ nhận được cũng sẽ không giống nhau.