Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 708: Chương </span></span>710



Trải qua một ngày hành quân căng thẳng mệt mỏi, Gia Luật Nhân Tiên dựng trại đóng quân ở một bãi đất cao, còn tự mình bố trí tướng sĩ phụ trách tuần tra ban đêm. Tuy họ đã qua khu vực nguy hiểm nhất là cửa Cổ Bắc, nhưng Gia Luật Nhân Tiên vẫn có cảm giác bất an, cho nên bất luận là hành quân hay nghỉ chân, ông cũng đích thân sắp xếp tuần tra, đề phòng quân Tống đánh lén. 

 Gia Luật Nhân Tiên bố trí canh phòng ban đêm xong xuôi, mới mệt mỏi ngồi xuống. Kể ra năm nay ông đã gần sáu mươi, sức khỏe sớm đã không còn được như xưa, đặc biệt là trong thời gian lui quân này, hằng ngày chẳng những phải căng thẳng hành quân, đồng thời áp lực tâm lý cũng rất lớn, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng kiệt sức, càng tồi tệ hơn là, gần đây ông cũng không biết tại làm sao, rõ ràng tối nào cũng mệt muốn chết, nhưng lại thường mất ngủ, thường xuyên mới ngủ được một hai canh giờ đã tỉnh, sau đó thức trắng đến khi trời sáng, kết quả càng khiến ông ban ngày không có tinh thần. 

 Lúc đó Gia Luật Nhân Tiên ngồi trên ghế chợp mắt, định nghỉ ngơi một chút, nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài lều truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy cửa lều bị mở ra, đệ đệ của ông Gia Luật Trí Tiên bưng cơm canh bước vào cười nói: 

 - Tam ca, đừng ngủ vội, hôm nay đệ bảo nhà bếp làm mấy món ngon, huynh ăn xong rồi hãy ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ phấn chấn tinh thần, ước chừng lộ trình, ngày mai là chúng ta có thể đến được châu Bắc An rồi, huynh cũng yên tâm đi! 

 Gia Luật Trí Tiên nói rồi đặt thức ăn xuống chiếc bàn trước mặt Gia Luật Nhân Tiên, chỉ là Gia Luật Nhân Tiên khi nhìn thấy những món ăn này, lại ngạc nhiên nói: 

 - Tứ đệ, dê bò của chúng ta chẳng phải đã sớm ăn hết rồi sao, đệ lấy thịt này ở đâu vậy? 

 Hóa ra trong mâm cơm mà Gia Luật Trí Tiên bưng đến, trong đó có mấy món đều là thịt, hơn nữa rất tươm tất, có điều Gia Luật Nhân Tiên biết, tiếp tế của họ đã bị cắt trên đường rút quân, thời gian này hoàn toàn dựa vào lương thực dự trữ trong quân doanh để sống, bò dê sớm đã ăn hết, mấy ngày nay họ đều chỉ được ăn mì trắng, thỉnh thoảng mới được ăn vài cái bánh bao, nhưng bữa cơm hôm nay thực sự quá thịnh soạn. 

 - Ha ha, tam ca huynh yên tâm ăn đi, đây là thịt ngựa, Hắc Toàn Phong mà đệ cưỡi tuổi đã cao, tốc độ phi cũng không bằng các con ngựa khác, cho nên đệ sớm đã muốn đổi nó, vừa hay mấy hôm nay thèm ăn, nên đệ giết thịt ngựa rồi, dù sao ngày mai đã tới châu Bắc An, đến lúc đó lại tìm một con ngựa tốt là được! 

 Gia Luật Trí Tiên dường như không chút bận tâm nói. 

 - Đây... đây là ngựa của đệ! 

 Gia Luật Nhân Tiên nghe thấy vậy đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó cũng muôn phần cảm động. Chú ngựa mà Gia Luật Trí Tiên cưỡi tên là Hắc Toàn Phong, là ngựa tốt ngàn dặm, hồi trước Gia Luật Nhân Tiên cũng hết sức hâm mộ, mấy năm nay tuy Hắc Toàn Phong đã hơi già nhưng vẫn là một con ngựa tốt hiếm có, hơn nữa Hắc Toàn Phong đã đồng hành cùng Gia Luật Trí Tiên nhiều năm, tình cảm vô cùng sâu đậm, vậy mà không ngờ y lại xẻo thịt ngựa, chắc là vì y thấy dạo gần đây tâm trạng mình không tốt, nên mới muốn làm cho mình chút đồ ngon. 

 - Ha ha, không phải chỉ là một con ngựa sao, sau này có cơ hội lại tìm một con khác là được, tam ca mấy ngày nay tinh thần không tốt, ăn thêm chút thịt tẩm bổ đi! 

 Gia Luật Trí Tiên lại giục, còn y ngồi xuống bên cạnh, tự mình gắp một miếng bỏ vào mồm, sau đó ăn vô cùng ngon miệng, nhắc Gia Luật Nhân Tiên là ăn lúc còn nóng. 

 Thấy ý tốt của huynh đệ, Gia Luật Nhân Tiên cũng không từ chối, liền cầm đũa ăn nhồm nhoàm. Vị của thịt ngựa thực ra không ngon, thịt vừa xơ vừa dai, nhưng Gia Luật Nhân Tiên vẫn ăn rất ngon miệng, không những chén sạch mâm cơm, còn ăn thêm một cái màn thầu và một bát cháo loãng. 

 - Tam ca, đệ biết mấy ngày nay giấc ngủ của huynh không được tốt, có cần đệ mời đại phu trong quân doanh bốc cho huynh mấy thang thuốc an thần không, như vậy buổi tối có thể ngủ ngon hơn chút? 

 Gia Luật Trí Tiên sai người dọn bát đũa đi, sau đó lại hỏi. 

 Nghe thấy lời của đệ đệ, Gia Luật Nhân Tiên suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu nói: 

 - Không cần đâu, tuy chúng ta đã vượt qua cửa Cổ Bắc, nhưng ta vẫn cảm thấy không an tâm, buổi tối ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể lập tức tỉnh dậy, cho nên không cần đến thuốc an thần, tránh khỏi lỡ mất việc lớn! 

 - Tam ca, huynh quá lo xa rồi, ngày mai chúng ra đã đến châu Bắc An, vùng lân cận vẫn nằm trong tay Đại Liêu chúng ta, không nhìn thấy bóng dáng quân Tống nào, càng không thể có nguy hiểm gì, thế nên huynh cứ yên tâm đi! 

 Gia Luật Trí Tiên lại mở miệng khuyên nhủ, y luôn cảm thấy tinh thần tam ca mình mấy hôm nay không tốt, cho nên muốn ông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. 

 - Cứ vậy đi, nếu đã cẩn thận đi được bao nhiêu ngày nay, cũng chỉ còn một tối, để ngày mai đến châu Bắc An nghỉ ngơi cũng không muộn! 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Gia Luật Nhân Tiên cố chấp nói, trước khi chưa nắm chắc an toàn tuyệt đối, ông chắc chắn không buông lỏng cảnh giác, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà bao năm nay ông trăm trận trăm thắng. 

 Thấy huynh trưởng của mình ngoan cố như vậy, Gia Luật Trí Tiên cũng bất lực, đành nhắc nhở ông nghỉ ngơi sớm, sau đó mới rời đi. Gia Luật Nhân Tiên tiễn đệ đệ xong, sau đó vào xử lý một số việc quân sự, thấy trời dần tối, cơ thể cũng mệt nhoài, thế là đến lều sau nghỉ ngơi. 

 Có lẽ nhờ ăn một bữa cơm tối khá thịnh soạn, khiến Gia Luật Nhân Tiên nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng vừa qua canh ba, ông bỗng lại tỉnh dậy, còn ho khan kịch liệt, rất lâu sau mới ngồi thẳng dậy được, nhưng lúc này Gia Luật Nhân Tiên lại cảm thấy toàn thân rã rời, đầu óc choáng váng, hình như là nhiễm phong hàn. 

 Gia Luật Nhân Tiên ho rất lâu, cổ họng vừa khô vừa ngứa, liền gắng gượng ngồi dậy, sau đó cầm siêu nước trên lò rót cho mình một chén nước ấm uống cạn, vốn nghĩ sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng không ngờ lại ho dữ dội, cuối cùng ông chỉ thấy cổ họng mặn chát, rồi phun ra máu tươi. 

 - Tướng quân, có phải người khó chịu ở đâu không, có cần thần truyền đại phu đến kiểm tra? 

 Lúc này thủ lĩnh thị vệ chắc nghe thấy tiếng ho của Gia Luật Nhân Tiên, liền hỏi vọng vào từ bên ngoài. 

 - Không cần, ta chỉ cảm lạnh xoàng thôi, uống chút nước ấm ra mồ hôi là được! 

 Gia Luật Nhân Tiên chau mày dặn dò, sau đó ông chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng: 

 - Ngoài ra chuyện ta bị bệnh không được truyền ra ngoài, tránh khỏi dao động lòng quân! 

 - Vâng! 

 Thủ lĩnh thị vệ bên ngoài lều đáp một tiếng, sau đó lui xuống dặn dò những thị vệ khác không được loan truyền, dù sao Gia Luật Nhân Tiên là chủ soái trong quân đội, nếu sức khỏe của ông có vấn đề gì, cho dù là bệnh vặt, cũng có thể ảnh hưởng không tốt tới tướng sĩ trong quân, đặc biệt là trong thời điểm then chốt này. 

 Thị vệ bên ngoài đều là thân tín của Gia Luật Nhân Tiên, cho nên ông không lo sẽ truyền tin mình bị bệnh ra ngoài, nhưng thấy bản thân ho ra máu, khuôn mặt Gia Luật Nhân Tiên không khỏi thoáng qua vẻ lo lắng, gần đây ông luôn cảm thấy cơ thể không khỏe, ông còn nghĩ rằng do tuổi cao, nhưng bây giờ xem ra hình như không đơn giản như vậy, ngộ nhỡ sức khỏe của mình xảy ra vấn đề vào lúc này, nói không chừng sẽ mang đến hậu quả nặng nề cho quân đội. 

 - Không được! Bất luận thế nào mình cũng phải kiên trì đến khi quân Tống rút lui! 

 Gia Luật Nhân Tiên lúc này chợt kiên định tinh thần lẩm bẩm. Cho dù là vì mười vạn đại quân dưới trướng của mình, hay vì vận mệnh của Đại Liêu, ông đều phải gắng gượng, thậm chí không được lộ ra chút yếu đuối nào trước mặt người khác, nếu không hậu quả thật khó lường. 

 Lại một đêm dài mất ngủ, nhưng Gia Luật Nhân Tiên đã quen rồi, ngày hôm sau như thường lệ phấn chấn tinh thần xuất hiện trong quân doanh, sau đó chỉ huy các tướng sĩ tiến về châu Bắc An. Mất gần một ngày lặn lội, thành Bắc An cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt họ, khiến Gia Luật Nhân Tiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đến được thành Bắc An, ông có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi. 

 - Báo… 

 Tuy nhiên chính lúc này, đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng hô lớn của trinh thám, sau đó chỉ thấy một con ngựa phi từ đằng sau đến, người trên ngựa vội vã xuống bẩm báo trước mặt Gia Luật Nhân Tiên: 

 - Khởi bẩm tướng quân, phía sau ngoài ba mươi dặm phát hiện dấu tích của quân Tống, hình như là quân Tống ở cửa Cổ Bắc theo đuôi chúng ta! 

 - Cái gì, quân Tống ở cửa Cổ Bắc lại bám theo đuôi chúng ta? 

 Gia Luật Nhân Tiên nghe thấy tin này lập tức cảm thấy vô cùng khác thường, bởi vì lúc trước khi mình đi qua cửa Cổ Bắc, Dương Hoài Ngọc không những không tấn công mình, ngược lại còn tỏ ra như đang phòng thủ không ra ngoài, song bây giờ mình đã cách cửa Cổ Bắc xa như vậy, y lại phái quân đuổi theo sau, điều này tuyệt đối không bình thường. 

 - Tam ca, số lượng quân đội của Dương Hoài Ngọc tuy không bằng chúng ta, nhưng chúng ta vì đường xa mệt mỏi, tướng sĩ trong quân đã kiệt sức, thực sự không thể giáp lá cà với chúng, may mà thành Bắc An đã ở trước mắt, chúng ta mau vào thành thôi, chỉ cần vào trong thành, quân Tống chắc chắn không dám đuổi theo! 


 Gia Luật Nhân Tiên lúc này lại lo âu lên tiếng, đồng thời trong lòng chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có. 

 - Báo… Quân Tống phía sau tăng tốc đuổi theo, ước chừng muộn nhất là một canh giờ nữa sẽ tiếp xúc với hậu quân! 

 Lúc này lại một trinh thám phi tới lớn tiếng bẩm báo, tin tức này khiến Gia Luật Trí Tiên và Tiêu Oát Lý Đoan càng đứng ngồi không yên, lần lượt khuyên Gia Luật Nhân Tiên nhanh chóng vào thành. 

 Thấy đám người Gia Luật Trí Tiên sốt ruột vào thành, hơn nữa thành Bắc An lại đang ở phía trước, Gia Luật Nhân Tiên suy nghĩ hồi lâu phát hiện cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành đồng ý nhanh chóng vào thành, chỉ có điều khi chúng vừa nhìn rõ tường thành thành Bắc An, Gia Luật Nhân Tiên lại kêu lớn một tiếng “Nguy rồi”, thế là phun một ngụm máu, ngã quỵ từ trên ngựa xuống...

— QUẢNG CÁO —