Nam Chi đói đến độ đầu óc xoay chuyển mà khen ngợi Giang Nhạc An, hy vọng có thể lấy được một chút đồ ăn từ trong tay nàng, lấp đầy bụng đói.
Giang Nhạc An nhìn ánh mắt trông mong của chất nữ, công bằng mà nói, chất nữ này của nàng không đáng yêu chút nào, vừa gầy vừa nhỏ, làn da vàng vọt, vừa nhìn đã thấy không vừa mắt.
Nhưng đây là nữ nhi của đại ca, đại ca rất yêu thương nàng, Giang Nhạc An gật đầu: “Được, ngươi ở đây chờ, ta đi lấy cho ngươi.”
Nam Chi lập tức gật đầu, “Cảm ơn tiểu cô cô, tiểu cô cô thật tốt.”
Giang Nhạc An trở lại phòng, lấy bánh đường ra, tuy nói là bánh đường, nhưng cũng không được ngọt lắm, đường rất quý hiếm.
“Cảm ơn tiểu cô cô.” Nam Chi nhận lấy hai cái bánh đường, tươi cười xán lạn với Giang Nhạc An, cô thật cẩn thận ăn một cái, có lẽ là vì quá đói, Nam Chi cảm thấy bánh đường này thật sự rất ngon.
Rõ ràng Nam Chi đã từng được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy, bánh đường là ngon nhất.
Còn dư lại một cái bánh đường, Nam Chi thu vào, cầm ở trong tay chờ đưa cho tỷ tỷ.
Nam Chi nhìn Giang Nhạc An, “Cô cô, ăn rất ngon, cảm ơn cô cô.”
Giang Nhạc An cũng không để ý đến lời cảm ơn của đối phương, đi về phòng.
Đại Nha đi ra bờ sông giặt quần áo, quần áo của người một nhà nhiều như vậy, cơ bản đều đè trên người Đại Nha.
Thân hình gầy guộc của Đại Nha bưng một chậu gỗ lớn, bên trong có rất nhiều quần áo, nàng đi được một đoạn đường, lại phải buông chậu gỗ xuống nghỉ ngơi một chút.
“Tỷ tỷ……” Nam Chi chạy về phía nàng, đưa bánh đường cho tỷ tỷ, “Tỷ tỷ ăn đi.”
Đại Nha thực kinh ngạc, sắc mặt không những không vui, mà ngược lại còn lo lắng, “Sao muội lại có, có phải tìm trong phòng nội tổ mẫu không, Nhị Nha, không thể ăn cắp đồ.”
Nam Chi liên tục lắc đầu, “Không phải, không phải ăn trộm, là muội xin tiểu cô cô.”
Đại Nha: “Thật sao?”
Nam Chi đem bánh đường đưa tới miệng nàng, “Thật, không tin tỷ hỏi tiểu cô cô đi, Nhị Nha sẽ không nói dối.”
Đại Nha nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu nói: “Muội ăn đi, tỷ không đói bụng.”
Nam Chi: “Muội ăn rồi, tỷ mau ăn đi, một lát nữa bọn ca ca sẽ trở về rồi.”
Ca ca sẽ cướp mất bánh đường.
Đại Nha há miệng thở dốc, “Này……”
Lời nói còn chưa nói ra, đã bị nhét bánh đường vào trong miệng, một cổ tư vị ngọt ngào xộc vào khoang miệng, đây là lần đầu tiên Đại Nha được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Nam Chi nhìn Đại Nha, “Tỷ tỷ, ngon không?”
Mắt Đại Nha hơi ngấn nước, “Ngon lắm.” Thật cẩn thận cảm nhận hương vị của đồ ăn ở trong miệng, “Thật sự rất ngon, cảm ơn Nhị Nha.”
Nhị Nha dám xin đồ ăn của tiểu cô cô, nhưng nàng không dám, trong nhà có rất ít người dám xin đồ ăn của tiểu cô cô.
Đồ chơi cùng điểm tâm của tiểu cô cô, đều là tiền công tiểu thúc thúc chép sách cho người ta.
Nội tổ mẫu nói: “Đừng nói ta bất công, đây đều là tiền của Ngọc Trạch, không phải dùng tiền trong nhà mua đồ cho Nhạc An.”
Mọi người tự nhiên cũng không dám nói gì, rốt cuộc tình huynh muội của tiểu thúc thúc cùng tiểu cô cô rất tốt.
Người lớn đều nói, cả nhà đều phải dựa vào tiểu thúc thúc đọc sách, còn có tiểu cô cô ưu tú.
Ngẫu nhiên lại nghe được nội tổ mẫu nói, tương lai phải gả tiểu cô cô vào một gia đình giàu có, mới có thể nâng đỡ người trong nhà.
Ăn xong một khối bánh ngọt, trong thân thể Đại Nha dường như tràn trề sức lực, có sức lực mà giặt quần áo, một chút bánh đường, cũng làm tâm Đại Nha trở nên ngọt ngào theo.
Nhưng tâm trạng tốt này của Đại Nha liền bị phá hủy, nàng cũng không được vui vẻ nổi một ngày.
Buổi tối, cả gia đình ngồi trên bàn ăn, lão Tiền thị dùng cái muỗng gõ ‘đang đang đang……’ xuống mặt bàn, khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, xem xét sắc mặt của lão Tiền thị.
Lão nhị Giang Nguyên Trung không nhịn được hỏi: “Nương, là ai chọc tức người vậy?”
Ánh mắt lão Tiền thị phóng tới chỗ Nam Chi, Đại Nha tựa như ý thức được cái gì, đôi tay gắt gao đan chặt vào nhau, thần sắc hốt hoảng, vẻ mặt tái nhợt.
Lão Tiền thị âm dương quái khí nói: “Có một số người siêng ăn nhác làm, việc thì không làm, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ của người khác, mặt dày xin đồ của người ta, sao lại không biết xấu hổ mà duỗi tay ra chứ.”
Giang Nhạc An kéo tay áo mẫu thân: “Nương, là con chủ động đưa, Nhị Nha nói đói bụng, cho nên con mới cho.”
“Oa, tiểu cô cô, người cho nha đầu thối này đồ ăn sao, cô cô, chúng ta cũng muốn.” Mấy củ cải nhỏ trên bàn ăn cũng bắt đầu làm loạn, muốn đòi đồ ăn của Giang Nhạc An.
“Câm miệng cho ta.” Lão Tiền thị lạnh giọng nói, lập tức khiến đám trẻ đang ầm ĩ trở nên yên tĩnh, không dám nói tiếp nữa.
Lão Tiền thị có chút bất đắc dĩ mà nói với khuê nữ: “Con nhìn xem, cho một đứa, những đứa khác cũng lại muốn, tiểu ca ca cho con, con tự mình cất đi, ai muốn cũng đừng cho, cho một đứa, đứa khác không cho, không cho còn quay ra hận con, không những không được gì còn kéo thêm kẻ thù.”
Lại quay đầu nói với mọi người trên bàn ăn: “Đừng có nhìn chằm chằm vào đồ của muội muội các ngươi, cũng chỉ có một chút đồ nhỏ, chỉ có kẻ tầm nhìn hạn hẹp mới nhìn chằm chằm vào đó, duỗi tay muốn lấy.”
“Đúng, đúng, nương nói đúng.”
“Không xin đồ của muội muội, đó là đồ của muội muội.”
Hai huynh đệ liên thanh nói.
Đại Nha cũng ăn đường bánh, nghe được lời trách cứ của mọi người, nước mắt lưng tròng, trong lòng giống như bị rót một chảo dầu sôi, nàng không nhịn được mà nhìn về phía muội muội.
Nhìn thấy muội muội ngây thơ, Đại Nha rất khổ sở, rất khổ sở.
Giang Lương Tài là lão đại, vừa nghe liền hiểu ra tất cả, biết tiểu nữ nhi nhà mình xin đồ của muội muội, nói với Nam Chi: “Xin lỗi tiểu cô cô đi, về sau không được xin đồ của tiểu cô cô nữa.”
Nam Chi nhìn cảnh tượng này có chút si ngốc, cô không rõ, chỉ là hai cái bánh đường thôi, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Ánh mắt nội tổ mẫu nhìn cô thật đáng sợ?!
Nam Chi không nhịn được mà hỏi hệ thống: “Ca ca, bà ấy thật sự là nội tổ mẫu ruột của ta sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy, mọi người đều quá khổ, cho nên mới so đo chuyện cái bánh đường.”
Nam Chi: “Ta không tin ta không tin.”
Giờ phút này cả nhà đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, Nam Chi mở miệng nói: “Chỉ là, con rất đói bụng, con rất đói, rất đói.”
Ăn có một chút đồ ăn, đói đến mức phát hoảng.
Lão Tiền thị đập mạnh cái muỗng xuống bàn, “Ngươi cả ngày không làm gì, mỗi ngày đều kêu đói, còn nhỏ như vậy, đã biết siêng ăn nhác làm, người như ngươi, làm sao có thể gả ra ngoài.”
“Gả chồng cũng chỉ có thể gả cho một lão già ế vợ, hoặc là gả cho một tên nam nhân cụt tay cụt chân.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nội tổ mẫu, con có làm việc nha, con cho gà ăn, nội tổ mẫu, người không cho con ăn no, con chỉ có thể tự mình kiếm ăn, người còn mắng con, oa oa oa…”
Mỗi lần đến lượt cô, cũng chỉ có một bát nho nhỏ, còn không có cơm, đói, rất đói!
Mọi người:……
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên vô cùng kỳ quái, Giang Lương Tài không khỏi vươn tay vỗ vào lưng Nam Chi, “Nói chuyện kiểu gì vậy, mau xin lỗi nội tổ mẫu đi.”
Nam Chi bị cha đập một cái vào lưng, ngay cả ngực cũng chấn động, vô cùng khó chịu, đành phải xin lỗi: “Thực xin lỗi, con không nên ăn, mà là nên chết đói.”
Nam Chi cảm thấy người trong nhà muốn để cô chết đói, bằng không cũng không thể cho ăn ít như vậy được, quá hung dữ!