Đều đã như vậy, Cao Chiêm vẫn không buông tha nàng.
Phó Văn Âm mê mang, nàng thật sự tốt tới như vậy sao, Cao Chiêm thật sự yêu nàng như vậy sao?
Không phải, Cao Chiêm chỉ là không cam lòng, không cam lòng mà thôi.
Thậm chí hắn còn oán hận muốn trả thù nàng.
Phó Văn Âm không nhịn hỏi: “Ngươi đi rồi, cha mẹ ngươi phải làm thế nào, còn hầu phủ?”
Cao Chiêm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ báo thù cho bọn họ.”
Báo thù?
Giờ khắc này, Phó Văn Âm như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, máu trong nháy mắt đông cứng lại, toàn thân cứng như băng, không có chút hơi ấm nào.
Giờ khắc này, Phó Văn Âm mới thấy thật sự hiểu rõ Cao Chiêm, hắn lạnh lùng như thế, tàn nhẫn như thế, ngay cả cha mẹ mình cũng vứt bỏ.
Có phải là nàng nên cảm tạ Cao Chiêm vì đã coi trọng mình hay không?
Kỳ thực thì, nàng có tính là cái gì?
Không đáng kể.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất lực, Phó Văn Âm hối hận, nàng không nên cứu tên nam nhân này, thế cho nên cuộc đời này của nàng không thể thoát khỏi hắn.
Nam Chi ở một bên cùng người áo đen chơi trò diều hâu bắt gà con, cô không nhịn được mà hỏi hệ thống: “Ca ca, Cao Chiêm thật sự yêu mẹ ta sao?”
Hệ thống trầm ngâm một hồi, “Đại đa số mọi người đều không có tình yêu, bọn họ nhìn vào tiền tài, tài hoa mà sinh ra hảo cảm, người duy nhất yêu bản thân mình là chính mình, thích cảm giác phù phiếm khi được yêu, yêu loại cảm giác bị tra tấn tìm cảm giác tồn tại, thậm chí có thể yêu cảm giác mặc cảm tự ti vì không được yêu, yêu là cảm xúc tự cho mình là đang yêu.”
Nam Chi lắng nghe, một hồi lâu sau mới hiểu, “Hắn cảm thấy mình yêu rất nhiều có đúng không?”
Hệ thống: “Có lẽ vậy.”
Cao Chiêm nhìn đứa trẻ nhảy nhót qua lại, một lúc thì chui vào gầm bàn, một lúc lại chui xuống gầm giường, giống như một con khỉ.
Cao Chiêm mất kiên nhẫn, cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, hắn cảm thấy nóng nảy, “Bắt nó lại, nếu ngươi còn không nghe lời, mẹ ngươi sẽ chịu khổ.”
Nam Chi dừng bước, kinh hãi nhìn về phía sau Cao Chiêm, “Ngươi, phía sau ngươi…..”
Sắc mặt Cao Chiêm cứng đờ, không nhịn được mà quay đầu lại phía sau nhìn xem, Nam Chi cầm ghế lên ném về phía Cao Chiêm, tên áo đen thấy chủ tử sắp bị thương, lập tức duỗi tay chặn chiếc ghế.
Nam Chi lập tức chạy tới, một quyền nện xuống giữa hai chân Cao Chiêm, Cao Chiêm đau đến mức kêu lên một tiếng, tay không tự chủ được mà thả lỏng.
Nam Chi lập tức kéo Phó Văn Âm chạy ra khỏi phòng, trực tiếp hét to: “Cứu mạng, giết người rồi!”
“Cứu mạng, có cướp…..”
Giọng của đứa trẻ vốn dĩ đã bén nhọn, Nam Chi lại lớn tiếng hô lên như vậy, trực tiếp làm cho hàng xóm xung quanh từ trong giấc mơ tỉnh dậy, lập tức ra ngoài xem náo nhiệt.
Sắc mặt Cao Chiêm vô cùng khó coi, hắn thở dốc đau đớn, áo đen vội vàng nói với Cao Chiêm: “Chủ tử, chúng ta mau đi thôi, người của quan phủ sắp tới rồi, nếu còn không đi sẽ không thể đi được nữa.”
Cao Chiêm nhìn hai mẹ con chạy ra cửa lớn, không nhịn được mà quát to: “Thật là đồ vô dụng, ngay cả một đứa trẻ cũng không bắt được.”
Áo đen chỉ có thể nói: “Thuộc hạ vô năng.”
Bọn họ muốn cứu chủ tử ra, thật sự rất khó.
Cao Chiêm khẽ cắn môi: “Đi!”
“Rầm, rầm……”
Tiếng bước chân và tiếng ma sát của áo giáp ngày càng gần, Nam Chi nhìn thấy những thị vệ này, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cứu mạng, bọn họ muốn giết chúng ta.”
Yết hầu của Phó Văn Âm rất đau, nàng khàn khàn nói: “Cao Chiêm vượt ngục.”
Nàng đã không còn chút hy vọng nào đối với Cao Chiêm nữa, dây dưa giữa nàng và Cao Chiêm chỉ khi có một người chết đi mới có thể chặt đứt.
“Đuổi theo, đóng cửa thành lại, không được cho bất kỳ kẻ nào ra vào.” Sắc mặt của thị vệ dẫn đầu vô cùng khó coi, lập tức đuổi theo.”
Bị Đại Lý Tự trông coi nghiêm ngặt, Cao Chiêm vẫn có thể trốn thoát, để hoàng đế biết, chỉ sợ toàn bộ Đại Lý Tự sẽ bị thanh tra.
Rốt cuộc là ai thả Cao Chiêm ra, người của Cao Chiêm làm sao biết được phòng ngự và bố cục của Đại Lý Tự.
Con mẹ nó.
Thật là một kẻ thích gây rắc rối.
Phó Văn Âm ngã ngồi xuống mặt đất, ôm ngực thở dốc, cổ họng bỏng rát, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Nam Chi vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Phó Văn Âm cười nói: “Ta không sao.” Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất u sầu, nếu Cao Chiêm không chết, các nàng vẫn gặp nguy hiểm.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi tìm cha sao, nhưng nếu Cao Chiêm tìm được thì sao?
Phó Văn Âm không vô duyên vô cớ mà lo lắng, ở trong lòng Phó Văn Âm, không có chuyện gì là Cao Chiêm không làm được, cho dù đã bị bắt mất tư binh đi, nhưng cũng không thể biết được hắn có nuôi thêm đám tư binh nào khác hay không.
Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, nếu không thì chúng ta về nhà trước đi, chúng ta đi tìm bọn Cẩu Đản đi.”
Phó Văn Âm gật đầu, đỡ vào tường đứng lên, hai chân yếu ớt không đứng vững được, nàng đập đập vào chân, đi theo con gái lang thang khắp nơi, cảm thấy mê mang không biết mình đang đi đâu.
Đi tới một cái hẻm nhỏ, trong ngõ có mùi hôi thối, Nam Chi tìm thấy mấy đứa trẻ, bọn họ đang nằm trên chiếu, dang rộng tay chân hình chữ X mà ngủ.
Nam Chi đánh thức bọn họ, Cẩu Đản dụi mắt, hỏi: “Mạn Nhi, đã hơn nửa đêm rồi ngươi còn chạy tới đây làm gì?”
Nam Chi nói: “Chúng ta gặp rắc rối rồi, đây là mẹ ta.”
Mấy đứa trẻ nhìn thấy Phó Văn Âm đều vô cùng câu nệ, dè dặt gọi một tiếng phu nhân.
Cẩu Đản vô cùng thấp thỏm, mẹ Mạn Nhi có bảo bọn họ không được qua lại với Mạn Nhi nữa hay không?
Bọn họ là ăn mày, đi đến đâu cũng bị người ta xua đuổi, nếu Mạn Nhi không qua lại với bọn họ nữa…….
Vậy không còn bánh bao to để ăn, Mạn Nhi là đứa trẻ duy nhất đối xử tốt với bọn họ, những đứa trẻ khác sẽ bị người lớn quản thúc, nói mấy đứa trẻ không được chơi với ăn mày.
Phó Văn Âm nhìn mấy đứa trẻ bẩn thỉu, cũng không chê, trong lòng cảm thấy thương hại, nói: “Các ngươi là bạn của Mạn Nhi, gọi ta là bá mẫu là được rồi.”
Mấy đứa trẻ lập tức hô: “Bá mẫu.”
Cẩu Đản thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ Mạn Nhi cũng giống Mạn Nhi, là người tốt.
Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Con muốn đi tìm người với bọn Cẩu Đản, mẹ, mẹ về trước đi.”
Nam Chi lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ đi về một mình không an toàn, ở nhà cũng không an toàn, mẹ đi theo chúng con đi.”
Phó Văn Âm vô cùng kinh ngạc, “Các con muốn tìm người?”
Nam Chi: “Đúng vậy, nếu không tìm thấy hắn, mẹ sẽ luôn phải lo lắng.”
Chuyện giống như buổi tối ngày hôm nay sẽ luôn xảy ra.
Cô còn nhỏ, không thể bảo vệ tốt cho mẹ được, nếu công phu của cô lợi hại hơn một chút thì tốt rồi.
Hốc mắt Phó Văn Âm nóng lên chua xót, nước mắt sắp chảy ra, nàng cảm thấy bất hạnh kiếp này của nàng là gặp phải Cao Chiêm, nhưng may mắn nhất là có được một đứa con gái như vậy.
Con bé đáng yêu như vậy, cũng rất thông minh, thậm chí còn biết được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, Phó Văn Âm đột nhiên rất muốn nhào vào lòng con gái, hít một hơi thật sâu.
Nam Chi khó hiểu nhìn mẹ: “Mẹ?”
Phó Văn Âm cười nói: “Ta đi cùng các con.”
Phó Văn Âm theo mấy đứa trẻ chạy khắp nơi, đã qua nửa đêm, rất mê mang, nhưng chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ, trong lòng Phó Văn Âm lại cảm thấy vui mừng.
Cao Chiêm, cứ coi như là hắn đã chết rồi đi.
Lúc này, Phó Văn Âm cảm thấy mình vô cùng độc ác, vậy mà lại muốn Cao Chiêm bị bắt, bị giam vĩnh viễn trong nhà lao, như vậy nàng có thể thoát khỏi Cao Chiêm, sống cùng con gái.