Chiến thần, bây giờ còn là chiến thần cái gì, chỉ còn lại một tội nhân Cao Chiêm nuôi tư binh ý đồ gây rối.
Dân gian có tiếng gió như vậy, hoàng đế nghe thấy, chỉ cười lạnh.
Dưới quyền Cao Chiêm có nuôi một thương đội khổng lồ thay hắn kiếm tiền, nuôi dưỡng tư binh, ý đồ của hắn quá rõ ràng, mọi việc hắn làm đều chạm tới chỗ mẫn cảm của hoàng đế.
Cho dù Cao Chiêm có lý do bất đắc dĩ, là vì bảo vệ lê dân bá tánh, mà nuôi quân là phải bỏ tiền, có thương đội, có một số thứ đồ mà một thần tử không nên có.
Ngươi nhọc lòng như vậy, ngươi là hoàng đế sao?
Nam Chi nghe người lớn thảo luận về chiến tranh, cảm thấy rất xa xôi, chuyện quan trọng nhất bây giờ của cô là tìm được Phó Văn Âm.
Không tìm thấy Phó Văn Âm, đã tìm kiếm khắp các con đường, nhưng vẫn không tìm thấy, cho dù có tìm thấy manh mối, thì người cũng đã sớm rời đi rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Nam Chi gầy đi một vòng, mỡ trên mặt cũng không còn, nếu không phải còn ý niệm ‘Phó Văn Âm là công chúa trong truyện cổ tích’ để chống đỡ, Nam Chi đã hoài nghi Phó Văn Âm đã bị Cao Chiêm giết chết.
Ngự lâm quân cũng mệt mỏi kiệt sức, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, con mẹ nó đúng là có thể chạy.
Kinh thành lớn như vậy, phải điều tra từng nhà tới khi nào, hơn nữa vừa nghe tiếng gió đã bỏ chạy mất, loại trốn tìm này không có hồi kết.
Nam Chi khóc lóc hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, mẹ ở đâu nha?”
Bạch Quân Nghĩa thấy đứa trẻ dừng lại, túm chặt quần áo giống như sắp khóc, nhẹ giọng hỏi: “Mạn Nhi, chắc là mệt rồi đi, thúc bế ngươi.”
Bạch Quân Nghĩa nhẹ nhàng quân tử, mấy ngày nay vì tìm Phó Văn Âm, cũng rất chật vật, bộ dạng phong trần mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Cẩu Đản ở bên cạnh nói: “Mạn Nhi, ta cõng ngươi.”
Mấy ngày nay mấy đứa trẻ Cẩu Đản ở trong nhà Nam Chi, tuy quần áo mặc vẫn là quần áo rách nát, nhưng trong nhà có giếng nước, bọn họ vẫn có thể sửa soạn cho sạch sẽ, nhìn cũng không còn lôi thôi tới như vậy, Cẩu Đản cũng dám nói muốn cõng Nam Chi.
Nam Chi lắc đầu, “Ta tự đi được, ta không mệt.”
“Được rồi, mệt thì nói với thúc.” Bạch Quân Nghĩa nói.
Nam Chi nói: “Thúc thúc, làm phiền thúc.”
Bạch thúc thúc là người đọc sách, gần đây không thể nào đọc sách, cha mẹ hắn cũng đã có chút bất mãn.
Nam Chi như bà cụ non mà thở dài, cô cảm thấy mẹ nói đúng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình cảm cũng sẽ cạn kiệt.
Hệ thống cũng thở dài, “Ta sử dụng quyền hạn định vị cho ngươi một chút.”
Nam Chi lập tức phấn chấn, “Thật sao, cảm ơn ca ca, ca ca, có cần công đức không?”
Hệ thống:” Không cần, trừ điểm tích phân là được.”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Được.” Đối với điểm tích phân, đứa trẻ cũng không có cảm giác gì, chỉ là một chuỗi các con số.
Thậm chí còn không cụ thể bằng một viên hạt giống.
“Đi về phía trước, rẽ trái…….”
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Nam Chi đi tới trước một căn nhà lớn, cánh cổng lớn màu đỏ son, có hai con sư tử đá trước cửa đặc biệt uy nghiêm, vừa nhìn đã biết thuộc dòng dõi không kém.
Phủ thượng thư?!
Nam Chi ngẩng đầu nhìn biển hiệu, chỉ nhận ra một chữ, Nam Chi hỏi Bạch Quân Nghĩa, “Thúc thúc, đây là nơi nào?”
Bạch Quân Nghĩa liếc nhìn biển hiệu, “Phủ thượng thư, phủ đệ quan lớn, chúng ta đi thôi.”
Nam Chi ồ một tiếng, trong lòng vô cùng buồn bực, sao mẹ lại ở trong nhà quan lớn được.
Tìm thấy mẹ rồi, nhưng làm thế nào mới có thể đưa mẹ ra ngoài đây.
Nam Chi theo Bạch Quân Nghĩa về nhà, sắc trời cũng đã tối, bắt đầu cấm đi lại ban đêm.
Bạch Quân Nghĩa đưa Nam Chi và Cẩu Đản về nhà xong, hắn xoay người rời đi, thấy đứa trẻ đã đóng cửa lại, hắn mới ngồi sụp xuống, cảm thấy vô cùng lo lắng, mệt mỏi.
Hắn không thể tỏ ra hoảng loạn trước mặt đứa trẻ, bằng không sẽ khiến đứa trẻ thêm sợ hãi.
Phó Văn Âm, rốt cuộc là nàng đang ở đâu?
Tại sao lại không tìm thấy nàng?
Bạch Quân Nghĩa vẫn luôn trốn tránh một loại khả năng, đó chính là Phó Văn Âm đã không còn nữa.
Cao Chiêm bị bắt, nhưng lại không thể tìm thấy Phó Văn Âm, không phải là đã bị Cao Chiêm…….
Lúc trước, hắn không nên đồng ý giả thành thân với Phó Văn Âm, dụ Cao Chiêm ra, cho dù Cao Chiêm có đối với Phó Văn Âm không bình thường, nhưng mà, ai có thể chấp nhận được chuyện bị phản bội đâu!
Cao Chiêu kiên trì với Phó Văn Âm, không biết là yêu, hay là yếu tố khác.
Cao Chiêm là thiên chi kiêu tử, muốn cái gì là sẽ có được cái đó, có lẽ là không thể đạt được thứ mình muốn ở Phó Văn Âm, cho nên mới không thể vượt qua rào cản này.
Đừng nói là Cao Chiêm, đến Bạch Quân Nghĩa cũng cảm thấy không cam lòng, không cam lòng kết thúc như vậy.
“Mạn Nhi tỷ tỷ, tỷ về rồi…..” Đứa trẻ ăn xin nhỏ nhất là Tiểu Nha nhìn thấy Nam Chi, lập tức chạy tới, nàng nói: “Ta đã giặt quần áo, nấu cơm.”
Tiểu Nha còn nhỏ hơn Nam Chi một chút, ở trong nhà vụng về làm việc, những đứa trẻ lớn hơn một chút, đều ra ngoài tìm người, lúc này cũng đã lần lượt trở về, đều là vẻ mặt thất vọng cùng thấp thỏm mà nhìn Nam Chi, “Mạn Nhi, chúng ta không tìm thấy phu nhân.”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Cảm ơn các ngươi.”
Mấy đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói: “Mạn Nhi, ngươi cho chúng ta ăn, chúng ta rất cảm kích.”
Có ăn, có nhà, khiến trong lòng mấy đứa trẻ ăn xin vô cùng cảm động.
“Bang bang……”
Ngoài đường phố truyền tới tiếng mõ cầm canh đêm khuya, Nam Chi mở mắt, cô lén lút ra ngoài, muốn tới phủ thượng thư nhìn một cái.
Nam Chi dựa sát vào bức tường, giống như một con mèo mà đi tới bên ngoài phủ thượng thư, nhìn bức tường cao, Nam Chi nghĩ cách đi vào.
Nam Chi trèo lên cây đại thụ, nhảy ghé vào tường, ngực cô bị đập xuống đau đớn, cô rít nhẹ một tiếng, cẩn thận xem xét tình hình ở phủ thượng thư.
Phủ thượng thư canh phòng rất nghiêm ngặt, có gã sai vặt tuần tra, Nam Chi thật cẩn thận cảm ứng, muốn biết có ám vệ hay không.
Nếu mẹ thật sự ở chỗ này, nhất định sẽ có ám vệ của Cao Chiêm.
Trong chốc lát cũng không thể rõ hết tình hình ở phủ thừa tướng được, nhìn thấy trời sắp sáng, Nam Chi chạy nhanh về nhà, về phòng ngủ một giấc thật sâu.
Trời vừa sáng Bạch Quân Nghĩa đã tới rồi, hắn có chút không đành lòng mà nhìn Nam Chi, “Mạn Nhi, bên phía Ngự lâm quân nói, mẹ ngươi có thể đã gặp bất trắc rồi.”
Bạch Quân Nghĩa hiểu bọn họ có ý gì, tìm lâu như vậy vẫn không tìm thấy, hơn phân nửa là đã chết rồi, cho dù có chưa chết, cũng không thể tìm được.
Bản thân Phó Văn Âm cũng không phải người quá quan trọng.
Nam Chi kiên định nói: “Mẹ ta còn sống, nếu đã chết, ta cũng muốn tìm được thi thể của mẹ.”
Mẹ là công chúa trong truyện cổ tích, công chúa sẽ không dễ chết như vậy.
Bạch Quân Nghĩa nói: “Ta cũng sẽ cùng Mạn Nhi đi tìm, ta cũng tin là nàng ấy không sao.”
Cho dù trong lòng Bạch Quân Nghĩa cảm thấy rất bất an.
Hôm nay Nam Chi lại tới phủ thượng thư, được biết đây là phủ đệ của Binh Bộ thượng thư.
Nam Chi hỏi Bạch Quân Nghĩa: “Binh Bộ thượng thư là làm công việc gì?”
Bạch Quân Nghĩa cũng biết sơ lược hắn là Tư mã nhị phẩm, phụ trách tuyển chọn quân sự, bản đồ, xe ngựa, quản lý áo giáp và vũ khí, phụ trách chiến lược quân sự, có quyền hành rất lớn.
Nam Chi nghe thấy vậy, wow một tiếng, lợi hại như vậy sao?
Nam Chi hỏi: “Ngự lâm quân có thể lục soát nơi này không?”
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Bạch Quân Nghĩa không hề nghĩ ngợi nói thẳng.