Con gái của Binh Bộ thượng thư giúp Cao Chiêm giấu Phó Văn Âm, mặc kệ Binh Bộ thượng thư có biết chuyện hay không, thật sự đúng là ở chỗ ông ta.
Binh Bộ thượng thư, gặp nguy rồi!
Các đại thần trong đại điện nhìn đứa trẻ đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó tả, đứa nhỏ này…….
Thật sự có khả năng gây hỗn loạn.
Nhưng lại không có người kìm hãm, ngươi nói nó làm sai sao, nó còn biết đi tìm người lợi hại nhất.
Giống như là rất đơn thuần, đơn thuần mà đi tìm người lợi hại nhất, có thể quản được tất cả mọi người.
Đến nỗi sẽ gây ra hậu quả gì, hoàn toàn không nghĩ đến, vô cùng trực tiếp, nhưng vẫn có thể dùng gậy đánh người ta nổ đom đóm mắt, Tuyên Uy hầu phủ cũng đã bị phá hủy.
Bị một đứa trẻ mới mấy tuổi phá hủy, đúng là nực cười.
Binh Bộ thượng thư cáo tội, nói mình thực sự không làm như vậy, ông ta cũng không biết tại sao con gái lại giấu Phó Văn Âm.
Trên thực tế tất cả mọi người đều rõ ràng, Cao Chiêm có thân phận cao quý, lại là chiến thần, có gia thế lại có năng lực, lớn lên còn đẹp mắt, là niềm mơ ước của rất nhiều nữ tử.
Nhưng mà, giúp Cao Chiêm giấu người hắn thích, đúng là rất cạn lời.
Cao Chiêm không chỉ sát phạt quyết đoán, mà ngay đến cả việc thông đồng với nữ nhân cũng lợi hại như vậy, lợi hại đến mức có thể khiến nữ nhân kia giúp đỡ giấu kín tình địch của mình.
Cao Chiêm là loại ma quỷ gì?
Nam Chi tìm thấy mẹ rồi, trong lòng vô cùng vui mừng, cô nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, thần chỉ muốn tìm mẹ về, có lẽ tiểu thư phủ thượng thư là bị cha thần lừa bịp.”
Mọi người:……
Ngươi còn có thể gọi một tiếng cha à, nếu Cao Chiêm nghe thấy, đoán chừng là muốn bóp chết ngươi.
Có đứa con như vậy, Cao gia quả thực là có phúc!
Cao gia: Có ngươi, ta thật sự thất bại.
Cũng là không thể dạy dỗ được đứa trẻ này, nếu có thể dạy dỗ, lấy bối cảnh của Tuyên Uy hầu phủ, cũng chưa chắc Cao gia không thể có một cái Hoàng Hậu.
Nhưng mà, bây giờ Cao gia đã không còn.
Binh Bộ thượng thư nghe thấy đứa trẻ nói như vậy, lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng, con gái thần luôn ở trong khuê phòng, rất ngây thơ, là bị Cao Chiêm kia lừa gạt.
“Hoàng Thượng, thần thật sự không có quan hệ gì với Cao Chiêm, không hề qua lại với hắn.”
Hoàng đế chỉ sâu kín nói: “Sao có thể không qua lại được.”
Binh Bộ thượng thư kinh hãi lại bất lực, nôn nóng dập đầu, “Hoàng Thượng, thần không hề qua lại với Cao Chiêm.”
Hoàng đế: “Có, ngươi là Binh Bộ thượng thư, hắn là tướng quân, trong tay ngươi nắm quân tư, hắn cần ngươi, thật sự không có qua lại sao?”
Binh Bộ thượng thư:……
Mọi người:……
Hù dọa người ta như vậy là có ý gì?
Kết quả cuối cùng là, Binh Bộ thượng thư bị miễn chức, nhưng gia tộc còn được bảo toàn, mặc dù có thể xem đây đã là kết quả tốt rồi, nhưng sắc mặt của Binh Bộ thượng thư vẫn rất khó coi.
Chức quan lớn, quyền thế hiển hách, bây giờ đã không còn.
Nhưng ông ta cũng cần phải tỏ vẻ cảm động rơi nước mắt, nếu làm ầm ĩ, nói không chừng cả gia tộc sẽ bị hủy diệt.
Trong gia tộc cũng còn có những người khác làm quan, không thể kéo cả gia tộc xuống bùn được, chỉ là không còn ông ta, thực lực của gia tộc giảm đi rất nhiều.
Cao Chiêm đúng là đống phân, ai dính vào hắn cũng gặp xui xẻo.
Không riêng gì Cao Chiêm, người Cao gia cũng như vậy, bao gồm cả đứa trẻ Cao gia.
Hạ triều, Nam Chi bị giữ lại, hoàng đế từ trên cao đi xuống, đứng trước mặt Nam Chi, hắn nhàn nhạt hỏi: “Đau không?”
Trên mặt Nam Chi tràn đầy đau đớn, “Đau nha!”
Bị đánh đương nhiên rất đau!
Biết đau thì tốt rồi, hoàng đế bước ngang qua Nam Chi mà đi rồi.
Đại thái giám gọi người tới dọn Nam Chi đi, đi bôi một ít thuốc, đưa ra khỏi cung, đưa tới cửa cung rồi, đại thái giám nói với Nam Chi: “Ngươi cũng đừng bất thình lình tới cáo ngự trạng nữa.”
Đứa trẻ còn nhỏ không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hoàng đế, nhưng lời nói của đại thái giám lại rất dễ hiểu.
Nam Chi nhăn mặt, vẻ mặt buồn bã bất đắc dĩ, “Nhưng mà ta không tìm Hoàng Thượng, thì biết tìm ai đây, ta cũng không còn cách nào khác.”
Ai bảo hoàng đế là lớn nhất đâu.
Nam Chi sợ lần sau mình cáo ngự trạng sẽ bị hoàng đế phớt lờ, trước mặt đại thái giám khen ngợi hoàng đế một phen, hoàng đế tốt nhất, nhân từ nhất, đáng yêu nhất, là hoàng đế tốt nhất nhất nhất.
Đại thái giám:……
Đã lâu rồi không nghe lời xu nịnh nói trắng ra thế này, lấy lòng rõ ràng như thế.
Đại thái giám buộc phải nghe tâng bốc một hồi, lại nhìn vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa của đứa trẻ, trong lòng thở dài một hơi, gọi người đưa cô về, còn mình thì trở về bẩm báo hoàng đế.
Hoàng đế đang dùng bữa sáng, hỏi một câu, đại thái giám thuật lại những lời tâng bốc của Nam Chi cho hoàng đế nghe một lần.
Hoàng đế nghe những lời này thì cau mày, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng có thể nghe ra sự ỷ lại trong lời nói của đứa trẻ.
Hoàng đế nghĩ, có thể tìm được Cao Chiêm, Phó Văn Âm cũng coi như đã xuất lực.
Cao Chiêm có năng lực, đáng tiếc lại vì một nữ nhân mà trở thành như vậy.
Hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng mà cũng vì nữ nhân này mà bị bại lộ.
Bằng không, chờ tới khi Cao Chiêm đủ lông đủ cánh mới phát hiện ra thì đã muộn rồi.
Quá bá đạo, kết quả khiến cả hai cùng đồng quy vu tận, trên đời này có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao hắn cứ nhất định phải chọn Phó Văn Âm.
Hoàng đế không biết hình dung cái loại đầu óc này như thế nào, hắn nói với thái giám: “Đợi lát nữa ngươi đi tuyên chỉ.”
“Mẹ, mẹ…….” Nam Chi nhìn thấy Phó Văn Âm, lập tức khóc lóc hô lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sắc mặt của Phó Văn Âm cũng vô cùng tái nhợt, nhìn thấy đứa trẻ nằm đó, nước mắt chảy dài trên má, thật cẩn thận ôm lấy cô, “Mạn Nhi, mẹ đây Mạn Nhi!”
Mấy đứa trẻ ăn mày thấp thỏm đứng bên cạnh, không biết là nên tiến lên hay đi ra ngoài, bọn họ vốn dĩ là ăn mày, bây giờ chủ nhà đã quay về, bọn họ nên quay lại đường phố.
Nhìn mấy đứa trẻ sắp đi, Phó Văn Âm nói với bọn họ: “Các ngươi vào đi.”
Đôi mắt mấy đứa trẻ sáng lên, Cẩu Đản nghĩ thầm, nếu ở lại ngôi nhà này làm hạ nhân, cũng coi như có một nơi để ở.
Có mái ngói che mưa, có thể ăn no bụng, đã là rất thỏa mãn.
Về phần làm nô lệ, không còn tự do, bọn họ còn không thể đảm bảo được sự sống cơ bản, căn bản không chút suy xét tới những điều này, nếu dùng tự do để đổi lấy sinh tồn, cũng là một chuyện vô cùng đáng giá.
Vào nhà chính, Cẩu Đản lập tức quỳ xuống trước mặt Phó Văn Âm, gọi phu nhân, xin phu nhân thu nhận bọn họ.
Phó Văn Âm dừng một chút, gật đầu nói: “Ta chỉ là nữ nhân bình thường, trong nhà cũng không dư dả, tiền lương hàng tháng đưa cho các ngươi cũng không nhiều lắm.”
Cẩu Đản lập tức nói: “Phu nhân có thể cho chúng ta ở lại đã là tốt lắm rồi.”
“Được.” Phó Văn Âm trải qua nhiều chuyện, cũng biết mình thật sự bất lực, không có ai bảo vệ nàng và con gái.
Nam Chi về đến nhà thì rơi vào hôn mê, Phó Văn Âm một bước không rời ở bên cạnh chăm sóc cô, trong cung đưa thánh chỉ tới, Phó Văn Âm trở thành thất phẩm mệnh phụ, ban thưởng một ít ngân lượng, một ít vải vóc và đồ dùng.
Phó Văn Âm nghĩ đến việc những thứ này đều là vì con gái bị đánh mà đổi lấy được, nước mắt nàng không kìm được mà rơi xuống, mấy đứa trẻ vội vàng tiến lên an ủi Phó Văn Âm.
Lần này Nam Chi bị đánh rất thảm, liên tục sốt cao, đại phu nhìn qua đều nói tình hình rất nghiêm trọng, đứa trẻ còn quá nhỏ, có khả năng sẽ không qua khỏi, Phó Văn Âm suýt chút nữa đã khóc tới mù mắt.
Thời điểm Nam Chi tỉnh lại, toàn thân mơ mơ màng màng, Phó Văn Âm thấy đứa trẻ tỉnh lại, vừa khóc lại vừa cười.
Nam Chi an ủi mẹ đang khóc thút thít, nói cô muốn ăn chút gì đó.