Nam Chi bị Long Khuyết rống lên mà đầu óc ong ong, trong tiếng rồng ngâm hỗn loạn, Nam Chi còn đứng gần, cảm giác rất khó chịu.
Cô cũng la lớn, “Không thích thì không thích đi, rống to như vậy làm gì?”
Long Khuyết móc móc lỗ tai, quát: “Ngươi rống lên còn to tiếng hơn ta.”
Hai người nhìn nhau một hồi, hừ một tiếng, quay đầu đi rồi.
Một khoảng thời gian không quay về, linh khí tích tụ được trong điện của Nam Chi không có người hấp thụ, hình thành làn sương mù lượn lờ.
Nam Chi đi vào, cảm thấy như vừa bước vào thiên đường, trực tiếp nhảy vào chậu hoa, bắt đầu nuốt linh khí, lần tu luyện này, là mấy ngày không ra khỏi cửa.
Diêu Xu vẫn luôn bảo Bạch Sương chú ý tới cung điện của Yêu Hậu, biết được Yêu Hậu không ra khỏi cửa, Diêu Xu rất nghi hoặc, “Ngày nào nàng cũng ở lì trong điện làm cái gì, cũng không đi tìm Long Khuyết.”
Yêu Hậu là một đứa trẻ, không tìm người chơi cùng, cũng không ra khỏi cửa, thật sự khiến Diêu Xu nghi hoặc.
Bạch Sương nói: “Có lẽ là đang tu luyện đi.”
Bạch Sương không hiểu, một đứa trẻ, còn là người Yêu tộc, ngày nào cũng tu luyện giống như sư tăng khổ hạnh như vậy, hoàn toàn không giống người Yêu tộc.
Yêu tộc chú trọng nhất là tùy tâm sở dục, sao có thể bận rộn giống con người được.
Diêu Xu kinh ngạc, “Tu luyện, nàng còn nhỏ như vậy, lại tự mình tu luyện?”
Không cần đốc thúc, đứa trẻ nào mà không ham chơi, đứa nhỏ này không ham chơi chút nào sao?
Đây là cái loại trẻ con gì!
Yêu Hậu đã trở lại, Diêu Xu cũng không thể thường xuyên tới tìm Long Khuyết, rốt cuộc thì Yêu Hậu cũng rất hung tàn, có thể hút khô máu của người ta.
Diêu Xu thích Long Khuyết, nhưng sợ Yêu Hậu.
Thời điểm Nam Chi tỉnh lại, đã là một tháng sau, linh khí trong cung điện đã bị hấp thụ sạch sẽ.
Cô sờ sờ bụng, rất muốn ăn chân giò ở phường thị, nhưng bây giờ Mai Ngọc không có ở cung Yêu Vương, xem ra phải tìm thị nữ khác đi mua chân giò cho cô.
“Quân hậu, ngươi tỉnh rồi, ta đã mua chân giò.” Mai Ngọc đi vào điện, đưa chân giò đang được bọc trong giấy dầu cho Nam Chi.
Nam Chi nhìn thấy Mai Ngọc, rất kinh ngạc, “Sao ngươi lại ở đây?”
Mai Ngọc lập tức nói: “Ta trở về chăm sóc quân hậu nha.”
Giám sát những người đó tu luyện quan trọng, nhưng đi theo bên cạnh quân hậu càng quan trọng hơn, thời gian dài, nói không chừng sẽ có người thay thế vị trí thị nữ bên cạnh Yêu Hậu của nàng.
Mục tiêu theo đuổi đời này của Mai Ngọc là trở thành đệ nhất chó săn bên cạnh Yêu Hậu, quyết không để người khác đoạt mất vị trí quan trọng này.
Thời gian dài như vậy, quân hậu đều không gọi nàng trở về, trong lòng Mai Ngọc rất hoảng hốt, tự mình chạy về cung Yêu Vương, còn mua chân giò nóng hổi, có thể nói là chu đáo về mọi mặt.
Nam Chi cũng không biết những suy nghĩ phức tạp của Mai Ngọc, nhìn thấy chân giò, lập tức cầm lên gặm.
Mai Ngọc nói với Nam Chi: “Quân hậu, khoảng thời gian chúng ta không có ở cung Yêu Vương, cái nữ nhân người phàm kia rất thích đi tìm quân thượng.”
Sau khi trở về, Mai Ngọc lập tức đi tìm bọn thị nữ hỏi thăm tình hình gần đây của cung Yêu Vương.
Bây giờ Mai Ngọc cũng không còn là Mai Ngọc của trước kia, mọi người nhìn thấy Mai Ngọc đều cho nàng mặt mũi, sôi nổi kể cho Mai Ngọc nghe tình hình gần đây.
Mai Ngọc nhấn mạnh hỏi về nữ tử người phàm, bọn thị nữ nhắc tới Diêu Xu, sắc mặt đều trở nên phức tạp cùng khó hiểu, nói ánh mắt quân thượng nhìn Diêu Xu khác với nhìn nữ nhân khác.
Nữ tử người phàm này rất nhiều lần gặp phải nguy hiểm, đều là Long Khuyết ra mặt cứu, ôm nàng trở về, là loại ôm kiểu công chúa, nhìn rất ái muội.
Bọn thị nữ nói suy đoán của mình với Mai Ngọc, nói có khả năng quân thượng đang nuôi người sủng.
Nhưng cũng quá quan tâm tới người sủng này.
Mai Ngọc nói những chuyện này cho Nam Chi, Nam Chi nghe Mai Ngọc nói thì hạ chân giò xuống, cô không thèm để ý nói: “Chuyện của Long Khuyết không liên quan tới ta.”
Nam Chi biết tại sao Long Khuyết luôn phải cứu người, nếu không cứu Long Khuyết sẽ chết nha!
Nếu là cô, cô còn cứu nhanh hơn cả Long Khuyết, trong cốt truyện, Long Khuyết chính là không ngừng cứu người, anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảm càng ngày càng sâu đậm.
Nam Chi có chút nghi hoặc, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, ngày nào cũng phải lo lắng cái mạng nhỏ của mình không còn nữa, tình cảm có thể sâu đậm được sao?
Nam Chi tưởng tượng mình là Long Khuyết, cô sẽ thích phiền phức sao?
Nam Chi lập tức lắc đầu, không thích, cô mới không thích phiền phức đâu.
Mai Ngọc thấy Nam Chi thờ ơ, cũng không tỏ ra hận sắt không thành thép như trước kia, mà là nói: “Nhưng mà, quân thượng quá để ý tới cái người sủng kia, ngươi là Yêu Hậu, quân thượng lại để ý đến cái người sủng kia hơn, phớt lờ cái Yêu Hậu là ngươi.”
Nam Chi hỏi: “Người sủng là cái gì?”
Mai Ngọc nói: “Con người thích nuôi dưỡng động vật làm thú sủng, là yêu quái, cũng có thể nuôi một con người làm người sủng, coi là động vật mà trêu đùa.”
Nam Chi ồ một tiếng, nói với Mai Ngọc: “Ngươi tu luyện cho tốt đi, ngươi tu luyện ra sao rồi?”
Mai Ngọc:……
Sao lại chuyển hướng tới chuyện tu luyện rồi, không liên quan chút nào đâu.
Nam Chi còn nói thêm: “Nếu ngươi không tu luyện, ngày nào ta cũng sẽ đánh ngươi vài cái.”
Mai Ngọc:……
Biết rồi, biết rồi, đừng nói nữa, bây giờ ta đi tu luyện ngay đây.
Nam Chi đi khiêu chiến các trưởng lão, vừa đúng lúc buổi nghị sự kết thúc, Nam Chi xách làn váy chạy tới, nói với đoàn trưởng lão: “Thúc thúc, các thúc thúc, hôm nay ai đánh với ta?”
Các trưởng lão:……
Ngươi đúng là không có quên đâu!
Mọi người không muốn đánh với đứa trẻ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn đứa trẻ đang chắn trước mặt bọn họ, nếu không đánh, sẽ không cho bọn họ đi qua.
Vì thế, một trưởng lão đứng dậy, toàn thân trưởng lão này nổi đầy cơ bắp, vô cùng hùng tráng, khí thế dọa người, là cái loại có thể dọa khóc trẻ con.
Nam Chi lập tức cảm thấy áp lực, quả nhiên, sau khi vùng vẫy chống cự, Nam Chi thua, cái trưởng lão này tựa như nặng ngàn cân, nắm lấy bộ rễ và nhụy hoa, xé một cái, bộ rễ và nhụy hoa lập tức đứt gãy thành từng đoạn.
Nam Chi quyết đoán nhận thua, cũng không buồn bực, “Lần sau ta lại tìm các ngươi.”
Bộ rễ và nhụy hoa của cô vẫn còn quá yếu ớt.
Phải nghĩ cách.
Mẫu Nhụy an ủi Nam Chi, nói với Nam Chi: “Ngươi bại dưới tay hắn cũng không sao, rốt cuộc hắn cũng là trưởng lão của tộc Voi yêu, thực lực rất mạnh.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta biết rồi.”
Hôm nay khiêu chiến thất bại, không có trà sữa để uống, không vui cho lắm.
Bây giờ Mẫu Nhụy coi đứa nhỏ này là một tồn tại có thể dựa vào, nàng nói với Nam Chi: “Ta đưa cho Mai Ngọc một ít tiền và linh quả trở về, nhớ ăn đấy, Mai Ngọc nói ngươi thích ăn chân giò, tiền này đủ cho ngươi mua chân giò.”
Nam Chi thanh thúy nói: “Biết rồi.”
Cô lại hỏi: “Tiền này là từ đâu ra, kiếm tiền như thế nào nha?”
Mẫu Nhụy giải thích nói: “Tộc Hoa yêu cũng có buôn bán, buôn bán một số mặt hàng từ cỏ cây, ví dụ như phấn thơm, một ít thảo dược, còn có đan dược.”
Hóa ra là như thế!
Có thể yên tâm ăn chân giò bự rồi, không sợ không có tiền!
Mẫu Nhụy nói: “Ta nghe nói, Yêu Vương nuôi một người sủng, có phải như vậy không?”
Nam Chi kinh ngạc, “Sao các ngươi lại biết được?”
Kia cũng không phải là người sủng, về sau sẽ là Yêu Hậu của các ngươi.
Mẫu Nhụy thở dài: “Chuyện của cung Yêu Vương, ai mà không biết.”
Mẫu Nhụy hỏi Nam Chi: “Ngươi có tức giận không, quân thượng không thèm để ý tới ngươi, lại quan tâm tới người sủng.”