"Ảo cảnh?" Lục Thanh Uyên nghe Du Đường nói xong thì cực kỳ hứng thú.
Hắn hỏi Du Đường: "Ngươi muốn cho bọn chúng tiến vào ảo cảnh gì?"
" Còn nhớ lời trước kia cậu đã nói không?" Du Đường chỉ vào bốn người đang nằm trên mặt đất: "Tội của Trương Bình là tội cưỡng hiếp và uy hiếp, tội của Trình Xa là tội giấu giếm và bao che, tội của Bạch Cầm là tội dục niệm và chiếm hữu, tội của Vương Thần là tội thao túng tinh thần người khác........."
Tròng mắt của Lục Thanh Uyên biến lại thành màu đen, nhìn người đàn ông thuật lại hoàn chỉnh lời hắn nói, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ. Hắn không ngờ rằng Du Đường sẽ nhớ rõ ràng những lời của hắn đến mức như vậy.
Trước kia, chẳng ai thèm nghe lọt tai những lời hắn nói, bởi vì ở trong mắt những thiên sứ thánh khiết kia, hắn chẳng qua chỉ là hắc ám vô tận.
Tất cả những việc hắn làm đều là sai trái, tất cả đều không được chấp nhận.
Mà Du Đường, từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ, đều chưa từng nói một lời nào bảo hắn sai lầm, mà lại dần dần bị hắn lây nhiễm, nhưng không bởi vậy mà rơi vào tuyệt vọng, ngược lại còn dùng một phương pháp hoàn toàn khác để phá tử cục do hắn tạo ra.......
Thật sự...... Rất là thú vị nha.
Hắn càng ngày càng mong chờ được thưởng thức quyết định tiếp theo của đối phương.
【 ký chủ! Độ hảo cảm của Lục Thanh Uyên +10, độ hảo cảm hiện tại là 30 điểm!】
Đột nhiên âm thanh thông báo của hệ thống vang lên khiến Du Đường khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Cho nên, ta muốn dùng phương pháp gậy ông đập lưng ông."
Y nhoẻn miệng cười xán lạn, nụ cười này đặt trên gương mặt nhuộm đỏ máu giả, thoạt nhìn vừa tà ác vừa âm u: "Sáng tạo ra ảo cảnh luân hồi, khiến cho mỗi người bọn họ đều phải nếm trải tất cả những gì mà họ từng làm với Triệu Đình Đình.........."
Lục Thanh Uyên gom hết nụ cười của Du Đường vào trong mắt, trong lòng đột nhiên cảm nhận được một loại rung động kỳ dị, làm hắn không nhìn được cong khóe môi lên, khuôn miệng càng ngày càng mở rộng, cuối cùng cười ha hả thành tiếng.
"Quá hay, tiên ông của ta ơi, ý tưởng này của ngươi thật là hay." Hắn hỏi: "Mồm ngươi thì lải nhải rằng ta không nên tra tấn nhân loại, bản thân lại bày ra trò này, còn tàn nhẫn hơn ta nhiều........Vậy mà ngươi còn tìm tới ta, muốn ta cải tà quy chính ư, thế thì còn ý nghĩa gì đây?"
"Cải tà quy chính?" Du Đường phì cười: "Ha! Tà là gì, chính lại là gì, dù cho có lý giải như thế nào thì cũng chỉ là lời nói phiến diện, Triệu Đình Đình nói cậu là ân nhân, tức là cậu đã giúp đỡ cô ấy, tuy rằng Triệu Đình Đình đã phải chịu những thống khổ và bất công, nhưng cô ấy vẫn rất thiện lương, đây chính là chính, mà cậu đã trợ giúp cô ấy, thế thì trong lòng tôi, cậu cũng là chính!"
"Chỉ là những kẻ tội nghiệt này vẫn còn gia đình sau lưng, còn có người thân bên cạnh, còn có nghĩa vụ và trách nhiệm, tuy rằng tội của họ tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng chúng ta không có quyền tước đoạt sinh mệnh của họ, lại có thể dùng một phương thức khác tạo ra gông xiềng cho bọn họ, làm cho họ vĩnh viễn nhớ rõ tội họ đã phạm phải, dùng cả quãng đời còn lại để chuộc tội."
"Mà sở dĩ tôi đến tìm cậu, cũng không phải để hoàn toàn thay đổi con người cậu, mà là để.........."
Du Đường bước vài bước lại gần Lục Thanh Uyên, nắm lấy một bàn tay của hắn, rồi nhẹ nhàng kéo lại gần mình, nghiêm túc nói: "Lúc cậu sắp phạm sai lầm thì kéo cậu lại một bước, chỉ thế thôi."
Khoảng cách giữa hai người quá kề cận.
Khiến cho Lục Thanh Uyên có hơi giật mình, cúi đầu có thể nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn cười khẽ, tuy rằng trên mặt vẫn còn mang theo màu đỏ của thuốc màu, nhưng đôi mắt lại thật chuyên chú, thật ôn nhu, từ bên trong phản chiếu ra bóng dáng của chính hắn.
Một loại cảm giác rung động không tên tán loạn trong lồng ngực, tầm mắt hắn cố định trên đôi môi nhạt màu, Lục Thanh Uyên lặng lẽ liếm răng nanh, cổ họng khô khốc, bỗng dưng cảm thấy khát khô.
Muốn hôn quá..........
Loại ý niệm này một khi đã sinh ra, liền giống như mồi lửa thả xuống thảo nguyên khô cằn, không cách nào vãn hồi.
Ngay sau đó, eo Du Đường bị một cánh tay tóm lấy, mà chính y cũng bị kéo sát lại gần người Lục Thanh Uyên.
Du Đường:???
【 Ối giời ơi, ký chủ! Độ hảo cảm của hắn đột nhiên tăng lên đến 60 điểm! 】 hệ thống hò hét:【 Em cảm thấy rằng hắn! Chắc chắn! Nhất định! Muốn! Hôn! Ngài!! 】
" Tiên ông à, ta đồng ý giúp ngươi tạo ra ảo cảnh." Lục Thanh Uyên mở bung đôi cánh đen khổng lồ, chặn lại ánh sáng, khiến cho Du Đường không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của đối phương.
"Nhưng đổi lại, ngươi cũng nên trả cho ta chút thù lao."
"Thù lao?" Du Đường nghĩ đến tính tình của hắn, liền lập tức nói tiếp: "Cậu đẹp trai nhất, cậu lợi hại nhất, mạnh mẽ nhất............"
"Không phải loại thù lao đấy." Đôi mắt Lục Thanh Uyên chuyển sang màu đỏ tươi, ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh. Hắn nhìn biểu tình mờ mịt trên mặt Du Đường, lại càng siết chặt lấy eo của người đàn ông, cúi đầu xuống: "Mà là cái này......"
Nụ hôn nóng rẫy ấn xuống, cường thế đến mức làm người ta hoảng sợ.
Du Đường bị ăn đau nhíu cả mày, chờ đến khi nụ hôn kết thúc, thì giương mắt trừng Lục Thanh Uyên.
Hắn cứ tưởng Du Đường sẽ nổi giận đánh mình, nên giương cánh ra định đỡ đòn.
Ai ngờ y chỉ liếm chỗ bị rách trên môi mấy lần, rồi nói: "Kỹ thuật hôn của cậu........."
Người đàn ông anh tuấn nở nụ cười lưu manh, vô tình chọc ngoáy: "Thật sự quá tệ."
Lục Thanh Uyên: "......"
【 ha ha ha ha!! 】 hệ thống cười ầm lên: 【 Những lời này của ký chủ quả thật quá đả kích người ta rồi!】
Du Đường không nói chuyện với hệ thống mà ngẫm nghĩ lại một chút.
Kỳ thật lúc Lục Thanh Uyên hôn y, thì đúng là y có cảm giác hơi rung động.
Hệ thống từng kể lại rằng thế giới trước y thực sự đã yêu vai ác, nhưng do cái gọi là vô tình đạo kia quấy phá, khiến cho hiện tại y không có cách nào động tâm với hắn.
Trước kia Du Đường còn có chút hoài nghi tính chân thật của chuyện này, nhưng bây giờ lại phát hiện, hệ thống thực sự không lừa mình.
Một tháng rơi vào ảo cảnh ngập ngụa sắc dục kia, y không hề dao động chút nào, nhưng nụ hôn tệ hại lần này của Lục Thanh Uyên lại làm trái tim nhói lên từng cơn, tốc độ tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều.
Thật sự........có chút kỳ quái.
Lục Thanh Uyên bị chê nên cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn quay phắt đi, hầm hừ nói: "Đây là thù lao của ta, có thấy tệ thì cũng ráng chịu đi."
"Người khác có muốn, ta còn không thèm cho đâu."
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh mấy người đang nằm la liệt dưới đất, dưới chân trào ra sương đen như thủy triều, vây quanh bốn người kia, chỉ lộ ra miệng mũi để hô hấp.
Rồi sau đó, một phần đám sương đen dư lại hóa thành hình chiếu ảo cảnh, một phần thì lại hóa thành vương tọa sang trọng, Lục Thanh Uyên đặt cái mông quý giá của hắn xuống vương tọa, rồi vẫy tay với Du Đường: "Lại đây, ngồi lên đùi ta, chúng ta cùng xem."
Du Đường: "......"
Bị sự trung nhị của đối phương chọc cười, Du Đường lắc đầu, tự mình quay lại phòng học xách cái ghế dựa ra, để bên cạnh vương tọa, mới vừa ngồi xuống.
Liền cảm giác được chân của ghế dựa bị đạp một cái thật nhẹ.
Y bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Thanh Uyên: "Lại muốn gì làm gì thế hả? Tiểu ác ma?"
Lục Thanh Uyên cũng chỉ là nhìn chằm chằm y, rồi nói chậm rì rì: "Lại đây, đừng để cho ta lặp lại đến lần thứ ba."
Du Đường ăn ngay nói thật: "Tôi không muốn ngồi trên đùi cậu."
Lục Thanh Uyên: "......"
Thấy hắn thật sự có hơi giận dỗi, Du Đường liền xem xét cái vương tọa màu đen sang trọng kia, rồi nói: "Hay cậu biến ra cái sô pha? Hai ta mỗi người ngồi một bên?"
"À, Ta hiểu rồi." Lục Thanh Uyên vỗ đùi: "Hóa ra ngươi chê vương tọa của ta nhỏ à?"
Quả nhiên, chưa đến vài giây, cái vương tọa kia đã biến thành một cái giường thật lớn.
Đối diện với màn hình của ảo cảnh, chiếm cứ "Vị trí tốt nhất trong rạp phim điện ảnh."
"Ngươi xem đấy." Mà cái vị khởi xướng ra trò này, thì đang duỗi đôi chân thon dài ra, ngồi dựa vào đầu giường, rồi vỗ bồm bộp xuống vị trí bên cạnh, nói với Du Đường: "Ta đã thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi rồi."
"Cho nên, lại đây đi, cùng xem với ta."
--
Editor có chuyện muốn nói:
Thế giới này khiến tui cười lăn cười bò, cứ như sảng văn ngược tra!
Tiểu ác ma tà mị cuồng luyến đọc ngôn tình tổng tài quá 24 tiếng một ngày=))