[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 189: vì vai ác chết lần thứ năm ( 36 )





Cái đề tài này cuối cùng tan rã không vui vẻ gì.

Bởi vì Lục Thanh Uyên kiên quyết phản bác lời của Du Đường. Dù cho Du Đường có nói thế nào, hắn cũng nhất quyết không tin Du Đường là tội nhân.

Cuối cùng, Du Đường chỉ đành cười thỏa hiệp với hắn.

Đến buổi đêm, bởi vì phải cải tạo thang máy cho nên ai cũng đã mệt rã rời, mọi người đều tự tìm vị trí riêng của mình trên tấm đệm để nghỉ ngơi.

Hệ thống cẩn thận hỏi Du Đường: 【 Ký chủ, ngài nhớ ra được chuyện gì rồi phải không?】

Du Đường: Ừ........... Ta nhớ ra một hình ảnh. Có lẽ là lúc ta còn đang là sư tôn của Ngụy Uyên.

Sau đó y kể lại cho hệ thống nghe đoạn ký ức kia, nó im lặng một lúc rồi nói: 【Ký chủ, một đoạn ký ức quá mơ hồ không thể nói lên bất cứ điều gì.】

Nó khuyên nhủ: 【 Không hề có tiền căn hậu quả, chỉ bằng một hình ảnh ngồi trên đống xác, ngài đã tự giáng tội cho mình, từ lúc nào mà ngài lại trở nên qua loa như vậy?】

Hệ thống bình tĩnh phân tích: 【 hơn nữa ngài cũng đã từng nói, không có người nào là hoàn toàn sạch sẽ. Mười vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không có một ai biết được, nhưng ít ra hiện tại, Chủ Thần thống trị 3000 đại thế giới và 3000 tiểu thế giới đều được vận chuyển theo quỹ đạo hợp lý, so với tam giới hỗn loạn hơn mười vạn năm trước thì tốt đẹp hơn rất nhiều. 】

【 Mà người làm ra được chuyện tốt đẹp như vậy là Chủ Thần, ngài là sư tôn của hắn, những gì hắn làm là tuân theo lời dạy bảo của ngài, cho nên mới có thể khiến cho tất cả các vi diện luôn ở trạng thái yên ổn, chỉ riêng chuyện này đã nói lên ngài tuyệt đối không phải kẻ ác!! 】

Hệ thống hùng hồn biện giải rất có khí phách, có đạo lý, làm Du Đường sững sờ một lúc lâu mới cười xòa rồi nói: Thống Thống, ngươi nói rất có lý.

Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật, huống chi y mới chỉ thấy được một góc nhỏ của ký ức, làm sao có thể phán định được toàn bộ mọi chuyện.

Cho dù sương mù giăng đầy con đường trước mắt, thì cũng không thể dao động bản tâm của chính mình.

Chỉ có như vậy, mới có thể thuận lợi hoàn thành mười thế giới nhiệm vụ, nhận rõ được chân tướng đằng sau. Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Du Đường mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lục Thanh Uyên đang ôm lấy eo mình. Y biết tiểu ác ma lo lắng cho trạng thái kỳ lạ của y cho nên từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa ngủ được.

"Du Đường." Quả nhiên, khi Du Đường vừa chạm lên tay hắn, Lục Thanh Uyên đã mở miệng nói: "Nếu ngươi khăng khăng cho rằng bản thân là tội nhân, thế thì vừa hay, hai chúng ta cùng sa đọa đi, mấy thứ như cải tà quy chính, đúng sai thiện ác vứt vào sọt rác hết luôn, không thèm quan tâm nữa............."

Hắn siết chặt lấy Du Đường, kiên định nói: "Ta chỉ cần ngươi."

Du Đường hơi thất thần, sau đó y nắm chặt lấy bàn tay của hắn rồi nhẹ giọng trả lời: "Tiểu ác ma."

"Cảm ơn cậu."

Tuy rằng y cũng không biết bản thân và Ngụy Uyên rốt cuộc đã từng trải qua quá khứ như thế nào.

Nhưng ít ra y có thể cảm giác được, linh hồn của y và linh hồn của vai ác là cộng sinh.

Bọn họ tựa như hai viên nam châm, hai cực bắc nam, hấp dẫn lấy nhau, bao dung lẫn nhau, thiếu đi một thứ cũng không thể được.

*

Cải tạo thang máy là một việc rất vất vả khó khăn.

Mọi người đều cố gắng phát huy sở trường, cùng nhau hỗ trợ Trần Thụ.

Tô An và Triệu Vũ Tình học ngành kế toán chuyên nghiệp, Trần Thụ giao cho họ công việc tính toán số liệu, Khương Viện phụ trách phân bổ thời gian, lập biểu đồ phân công công việc, cố gắng phát huy tác dụng của mỗi người đến mức tối đa.

Sau khi Vương Chí Bân nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe thì cũng lao vào làm việc.

Mới đầu Trần Thụ còn đang khịt mũi coi thường lão, nhưng lúc sau nhìn lão ra chín sức trâu hai sức hổ mà làm, cũng không hoạnh họe gì lão nữa.

Mọi người không ngừng cố gắng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc cải tạo thang máy trước thời gian quy định mười lăm phút.

Lợi dụng nguyên lý điểm tựa, lần này thang máy cũng đủ sức nâng được tải trọng của cả bảy người.

Trần Thụ ấn xuống cái nút cửa thang máy bị nổ cho đen thui, nhìn cánh cửa thang máy mở từ từ ra, ngay cả Du Đường cũng không nhịn được cùng nắm tay reo lên hoan hô với tất cả mọi người.

Tô An sụt sịt ôm lấy Triệu Vũ Tình, vui đến mức khóc òa lên. Triệu Vũ Tình thì vỗ nhẹ lưng dỗ dành cô bé.

Khương Viện và Vương Chí Bân lúc này cũng hòa hoãn lại thở phào ra một hơi.

"Vương Chí Bân, lúc quay về tôi sẽ nộp đơn từ chức." Khương Viện nói: "Nhưng tôi cũng hy vọng ông nhớ kỹ cho, Khương Viện tôi đây không phải đồ đê tiện, ai ai cũng có thể ngủ, tuy rằng tôi xem trọng vật chất nhưng tôi có thể đảm bảo một việc, trong lúc đang quan hệ yêu đương với một người, tôi tuyệt đối không tòm tem nhìn sang chỗ khác, không có lỗi với bất kỳ người bạn trai nào. Càng không bao giờ xảy ra việc ngoại tình, đội nón xanh cho người khác."

"Mà thôi, nói với ông làm gì." Khương Viện liếc mắt quét từ đầu xuống chân Vương Chí Bân vài lần rồi cười nhạo: "Chỗ đó của ông còn chẳng bằng ngón tay út của tôi, bà đây thèm vào hầu hạ ông nữa."

Vương Chí Bân bị cười nhạo thì tái cả mặt, cuối cùng chỉ còn cách cười khổ, nhấc chân rảo bước tiến vào thang máy tìm một góc đứng im thin thít, không dám phản bác lấy một câu.

Du Đường đẩy Lục Thanh Uyên đi vào thang máy, còn bản thân thì đứng cạnh cửa, nhìn qua tất cả mọi người bên trong rồi hỏi: "Mọi người chuẩn bị xong hết chưa?"

Trần Thụ bảo tất cả nắm lấy tay vịn đặc chế của thang máy, sau đó gật đầu với Du Đường.

Sau khi có được câu trả lời, Du Đường mới duỗi tay ấn xuống cái nút bên trong cánh cửa.

Loảng xoảng ——

Thang máy vừa mới đi lên thì chấn động một chút. Mọi người vội vàng ổn định lại cơ thể mới không đến nỗi bị té ngã.

Lúc sau thang máy bay lên vững vàng hơn rất nhiều.

Bởi vì Trần Thụ chế tạo hai cửa sổ hình vuông ở hai bên thang máy, cho nên nhìn xuyên qua là có thể thấy thang máy cách mặt đất càng lúc càng xa.

Khi thang máy bay lên khỏi mặt đất ước chừng 50 mét, dưới mặt đất đột nhiên bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa như xuất hiện từ trong không khí trống rỗng nhanh chóng bùng lên phía trên, sau đó nổ vang từng tiếng ầm ầm ầm ầm.

Thang máy chịu sóng nhiệt từ vụ nổ lan đến, rung chấn vài lần, tầng dưới bị lửa thiêu đốt nóng lên làm những người trong thang máy có cảm giác như đang ở trong lò nướng.

"Vậy là đường lui cuối cùng của chúng ta bị hủy diệt rồi." Trần Thụ nói toạc ra dụng ý của trò chơi, cậu ta siết chặt tay vịn rồi phân tích: "Chúng ta đang ở trên độ cao 50m, thang máy rơi xuống thì chúng ta cầm chắc cái chết, miễn bàn đến chuyện dưới chân chúng ta đã biến thành một biển lửa, chỉ cần ngã xuống, cả thi thể của chúng ta cũng sẽ bị thiêu thành tro.

Khi thang máy vừa mới được cải tạo xong, tất cả mọi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng khi có cơ hội thoát khỏi mười tám tầng địa ngục nhưng riêng Trần Thụ thì rất rõ ràng. Cậu ta che giấu trạng thái thật sự của cái thang máy này.

Công cụ thô sơ, tài liệu thiếu sót, cho dù cậu ta có là thiên tài, năng lực chuyên nghiệp thì cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể cải tạo được thang máy nâng tải trọng để chịu được sức nặng của bảy người.

Ngọn lửa vô cớ bùng lên từ dưới đất khiến cậu ta lo lắng, khi thang máy lên đến độ cao nhất định thì khi gặp biến cố cũng không có cách nào xử lý được nữa.

Nếu như xảy ra chuyện gì.........

Cái thang máy rách nát này liệu có thể cứu được chúng ta không........

Những lời Trần Thụ nói ra làm tất cả rùng mình nhưng lần này không có ai tỏ ra bi quan nữa.

Bọn họ nhìn nhau rồi cùng nói: "Chúng ta đã cố gắng hết sức, hiện giờ chỉ có thể mặc cho số phận an bài, sợ hãi hay sốt ruột trong thời điểm này đều không còn tác dụng gì nữa.:

Triệu Vũ Tình nắm lấy tay Tô An: "Kỳ thật tôi còn muốn cảm ơn trò chơi này, nếu không rơi vào tình huống hiện tại, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ bày tỏ tình cảm với An An. Tôi sẽ đứng bên cạnh nhìn An An lấy chồng sinh con, nhìn bọn họ nắm tay nhau cùng sống cuộc sống hạnh phúc, sau đó tôi sẽ rời đi một mình."

Tô An nghe thấy thì cả kinh, cô bé giàn giụa nước mắt siết chặt lấy tay của Triệu Vũ Tình: "Vũ Tình ngốc quá, thật ra tớ đã thích cậu từ lâu lắm rồi, tớ chỉ là vẫn luôn chờ cậu nhận rõ lòng mình..........."

"Tôi............" Vương Chí Bân vẫn luôn im lặng cũng cất lời: "Nếu không có trò chơi lần này, cũng không biết tôi sẽ còn sai lầm đến lúc nào........."

"Tôi vẫn luôn tự hổ thẹn vì những hành vi của bản thân, thậm chí tôi còn cảm thấy tôi chính là kẻ không có tư cách sống sót rời khỏi nơi này nhất. Bây giờ tôi cũng không biết sau này phải làm sao để đối mặt với vợ con......."

Không có người nào tỏ ra thông cảm hay đồng tình cho Vương Chí Bân.

Nhưng cũng không có ai cho rằng lão đáng chết.

Trần Thụ nói: "Muốn sám hối thì chờ bao giờ thoát ra được thì hẵng sám hối, ở đây chẳng có ai đồng tình với ông đâu."

Thang máy vẫn đang trên đường bay lên, càng lúc càng gần với hắc ám.

Khoảng cách với quang điểm cũng càng ngày càng gần.

Tới lúc chỉ còn cách quang điểm để quay về thế giới thật khoảng 2m, thang máy đột nhiên lắc lư kịch liệt, sau đó nghiêng hẳn qua một bên.

Khương Viện hét lên một tiếng rồi lảo đảo ngã về một bên cửa sổ. Khi cô ta sắp rớt ra ngoài, Vương Chí Bân nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta vào lại bên trong thang máy.

"Không xong rồi." Trần Thụ vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỗ dây cáp đang bị thẩm thấu một loại dung dịch. Cậu ta kéo quần áo thấm một ít dung dịch để xem xét thì vải dệt lập tức bị lủng ra thành một cái lỗ. Là do dung dịch này tác động nên một bên dây cáp giữ thang máy của bọn họ mới bị đứt.

Nếu cứ để mặc, khi dung dịch này thẩm thấu vào dây cáp sẽ khiến điểm tựa của thang máy bị đứt. Đến lúc đó thang máy sẽ rơi xuống từ độ cao trăm mét, bảy người không một ai có thể sống sót!

Du Đường cũng đã nhận ra điều này, y quay sang nhìn Lục Thanh Uyên thì hiểu được đây là khảo nghiệm cuối cùng mà tiểu ác ma đã nhắc tới.

"Trần Thụ, cậu đẩy các cô gái sang cửa sổ bên này!" Sau khi nói xong câu đó với Trần Thụ, thì Du Đường bắt lấy khung cửa sổ thang máy, đu mình bò lên đỉnh thang máy, sau đó nắm lấy dây cáp đứt gãy vòng quanh cánh tay hai vòng, rồi duỗi cánh tay còn lại về phía cửa sổ hô lên: "Tô An! Nắm lấy tay tôi!"

"Du tiên sinh, anh định làm gì?" Tô An nhìn thấy động tác của Du Đường thì thất kinh hồn vía, sợ y ngã xuống phía dưới.

"Nhanh lên!" Du Đường nói: "Thừa dịp thang máy còn chưa rơi xuống, chúng ta vẫn còn thời gian!"

"An An, nghe lời Du tiên sinh đi!"

Triệu Vũ Tình đã bình tĩnh lại, cô hiểu được dụng ý của Du Đường. Chỗ Du Đường đang đứng cách vị trí điểm đến kia rất gần, nếu mượn lực của y thì có thể chạm vào điểm đến, trở lại thế giới thực.

Tô An không dám chần chừ thêm, vội vàng nắm lấy tay Du Đường.

Du Đường dùng sức kéo Tô An lên đỉnh thang máy, sau đó cô bé dựa vào sự hỗ trợ của Du Đường, nghiêng thân mình vươn tay lên, vừa vặn chạm vào quang điểm kia.

Ngay sau đó ánh sáng trắng ấm áp bao vây lấy Tô An.

Chưa đến một giây sau, cô bé biến mất tại chỗ. Mọi người phảng phất thấy được một tia hy vọng, ai cũng hân hoan.

Sau đó lần lượt là Triệu Vũ Tinh, Khương Viện cũng dùng phương pháp tương tự, thành công thoát khỏi mười tám tầng địa ngục.

Nhưng ngay sau khi các cô gái đều rời khỏi đó, dây cáp lại đứt thêm một cái, thang máy sụp hẳn xuống, Du Đường nhanh chóng bắt được khung cửa sổ, dùng sức của một tay kéo cả cái thang máy lên, trán nổi đầy gân xanh, bàn tay cũng bị cắt ra một vết rất sâu. Chất lỏng đỏ tươi uốn lượn chảy xuôi xuống theo khung kim loại, đến lúc này sắc mặt Lục Thanh Uyên mới thay đổi.

"Đủ rồi!" Tiếng quát của hắn vang vọng toàn bộ không gian ngầm. Đôi cánh đen khổng lồ sải bung ra, thang máy bị phá chia năm xẻ bảy. Sương đen tràn ra đỡ được Trần Thụ và Vương Chí Bân đang rơi tự do, sau đó vung lên ném hai người đó vào thẳng vào quang điểm, trực tiếp quay lại thế giới hiện thực.

Nhưng ngay sau đó, Du Đường nhìn thấy Lục Thanh Uyên đột ngột phun ra một ngụm máu đen, hoa văn màu đen uốn lượn từ chỗ băng vài ở cổ lan tràn ra ngoài, chưa đến hai giây cả khuôn mặt của hắn đã bị bao phủ bởi hoa văn hắc ám.

Tiểu ác ma luôn luôn xinh đẹp nhàn nhã lảo đảo vài bước, máu đen không ngừng trào ra từ miệng mũi, đôi cánh đen sau lưng run lên bần bật vài lần, sau đó tiêu tán giữa không trung. Lục Thanh Uyên cứ thế mà rơi tự do xuống mặt đất, sắp bị cắn nuốt bởi biển lửa như hỏa ngục!

"Lục Thanh Uyên!"

Du Đường vốn không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra, nỗi đau trong tim kịch chấn, lập tức xé rách quy tắc của trò chơi, trong đầu hiện lên khẩu quyết cấm thuật của tộc thiên sứ.

Y không chút do dự niệm khẩu quyết, vầng sáng nhu hòa màu vàng nhạt bao bọc lấy ác ma đang rơi tự do, cơ thể của Lục Thanh Uyên được chữa trị từng chút từng chút một, sau đó thì vầng sáng biến thành hào quang vây quanh Lục Thanh Uyên, đưa hắn bay về điểm đến thông tới thế giới hiện thực.

"Thánh thuật..........." Lục Thanh Uyên tỉnh táo lại thì run rẩy sợ hãi gào lên: "Đây là cấm thuật........."

Hắn cố phủi đi vầng hào quang đang vây lấy mình, gào thét gọi Du Đường: "Vì sao ngươi dám dùng cấm thuật?!"

"Đừng niệm nữa! Dừng lại!"

Lúc này vầng hào quang bọc lấy Lục Thanh Uyên đã chạm vào quang điểm, hắn bị Du Đường mạnh mẽ cưỡng ép đưa ra khỏi không gian của trò chơi.

Du Đường nhìn cơ thể hắn biến mất trong không trung mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn xuống dưới thân mình vì phản phệ của cấm thuật mà thân thể dần tiêu tán.

Y thả tay buông người rơi tự do xuống phía dưới.

Đỉnh đầu là hắc ám vô tận, dưới thân là liệt hỏa bừng bừng.

Du Đường than nhẹ một câu.

Xem ra lần này tiểu ác ma nói không sai.

Chỉ có năm người chơi có thể rời đi.

Ván thứ hai này............

Chung quy y vẫn là người thua............