Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 178: 178





"Người trên kia, bây giờ ngươi muốn tự mình xuống hay bị ta kéo xuống, hoặc là ngươi cũng có thể chọn cách bị đánh một trận thật đau đớn rồi bò xuống, thích cái nào?" Vân Yến mỉm cười.


Lúc sau không thấy ai đáp lại, cô lại kéo bàn ghế ra ngồi, mở miệng nói chuyện cùng với người còn lại duy nhất ngồi ở phía trên kia.


"Bổn thợ săn đã dùng hết kiên nhẫn cho ngày hôm nay rồi đấy." Âm thanh cô nhẹ nhàng nhưng lại mang ý chì chiết nặng nề đến mức khiến người ta run rẩy.


Sở Tri hơi nheo mắt, cân nhắc một hồi mới bình tĩnh nhảy xuống, đáp đất một cách cực kì soái khí.


Sở Tri từ tốn đi đến, lịch sự ngỏ lời chào, "Chào Du tiểu thư, rất hân hạnh khi được gặp cô lần nữa."
Vân Yến gật gù, mỉm cười thân thiện: "Chào họ Sở, họ Sở khỏe không?"
"Họ Sở?" Sở Tri nghe đến từ này, chân suýt chút nữa là là trẹo sang một bên.


"Không phải ngươi bảo ngươi họ Sở sao? Nên ta gọi ngươi là họ Sở là đúng rồi?" Cô nhận lấy ly trà mà Kim Bảo vừa pha xong, híp mắt châm chọc.


Sở Tri giữ tốt khuôn mặt lạnh như than của mình, sau đấy lại cố gắng giữ bình tĩnh để đối diện trực tiếp với cô.


Đưa mắt nhìn đến cô gái bên cạnh cô, Sở Tri lại càng nâng cao cảnh giác, lúc nãy hắn đã chứng kiến mọi chuyện nên độ cảnh giác trong người hiện giờ rất cao.


Một cô gái có thể biến thành rùa, và một cô gái tự xưng mình là người sói, cả hai đều rất mạnh mẽ.


Nhưng Sở Tri có thể thấy rõ được, cô gái rùa kia là cấp dưới của cô gái này.


Kẻ đã mạnh, kẻ kia lại càng mạnh hơn, sợ rằng hôm nay hắn muốn trốn thoát khỏi đây, ít nhất cũng phải để lại nửa cái mạng.


"Không ngồi thì đứng, đừng có nhìn ta như vậy, ta ngại ngùng." Vân Yến phất tay nhàn nhạt nói.



Sở Tri giật khóe miệng, nhưng trên mặt vẫn luôn giữ nguyên nét lạnh nhạt như chiếc mặt nạ vững chắc.


"Tôi đứng là được rồi, cảm ơn ý tốt của Du tiểu thư."
Vân Yến bĩu môi nói nhỏ: "Dù sao cũng không có ghế cho ngươi ngồi."
Ghế ngồi của cả sảnh xác thực là đã bị cuộc đánh đấm lúc nãy làm ảnh hưởng hỏng hết rồi.


Sở Tri rung rung mày.


Cô ta có cần phải chờ mình nói câu nào là khịa câu đó không?
Có cần không?
Có cần không hả?
Không để cho Sở Tri tự kỉ lâu, Vân Yến bắt đầu lên tiếng.


"Kể cho ta nghe đi, tại sao du thuyền này lại tồn tại lâu như thế mà không bị thợ săn tóm được?" Vân Yến tay chống cằm, ung dung hỏi.


"Họ không đủ sức, nói đúng hơn là huyết tộc quá mạnh mẽ, thợ săn không đủ vũ khí để chống lại." Sở Tri nhàn nhạt trả lời.


"Ừm, vậy à? Giờ ta hỏi ngươi tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong lịch sử của huyết tộc và thợ săn thì ngươi có chịu trả lời không?" Vân Yến.


"Tôi nghĩ cô đã biết câu trả lời rồi, không thể." Sở Tri.


"Những kẻ vô dụng như ngươi thường chết sớm đó, ít nhất cũng giả vờ rằng mình có ít đi chứ." Vân Yến bĩu môi.


"Chết sớm là hân hạnh của tôi." Sở Tri cười khẩy.


Dứt câu, Tinh Tú từ phía sau Sở Tri, đâm thẳng vào chân trái của hắn một cách nhanh gọn và mạnh bạo nhất.



Sở Tri bị đâm không chút phòng bị, chân trái vì đau liền khuỵu xuống, miệng rên một tiếng đầy đau đớn.


"Cô..." làm thật đấy à?
Sở Tri chưa kịp nói xong hai từ đã bị thanh kiếm kề ngay cổ, dường như nó không cho phép hắn được quyền nói tiếp.


Bây giờ trông Sở Tri mới hèn mọn làm sao.


Nhìn cái ánh mắt sợ chết đó kìa, còn đâu hình tượng tổng tài lạnh lùng lúc nãy nữa?
Vân Yến lại cảm thấy buồn cười.


Thật ra hôm nay cô cảm thấy mình cười hơi nhiều rồi.


Có phải là bị lây bệnh từ hệ thống hay không?
000: "..." Cô vốn đã có bệnh, không cần đổ lỗi cho tôi.


"Sẵn sàng để xuống đất chơi cùng tổ tiên chưa? Họ Sở?" Cô vui thích vân vê lọn tóc rũ bên tai.


Sở Tri nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới đúng ý cô, hắn sợ mình nói sai một từ thôi thì cây kiếm này sẽ đâm thẳng vào cổ hắn.


"Không nói gì là chấp nhận à?" Vân Yến a một tiếng, sau đó lại quỷ quyệt nở nụ cười, "Vậy tạm biệt nha, Sở tiên sinh."
"Chờ đã! Tôi nói." Sở Tri nheo mắt, sau khi trong lòng dằn vặt một hồi mới chịu chấp thuận câu hỏi của cô.


"Bây giờ ta không muốn nghe nữa, chúc ngươi chết không đau đớn nha." Vân Yến ngồi dậy, dường như cô đã có ý định rời khỏi sảnh vũ hội này.


Cây kiếm mỗi lúc lại càng gần cổ Sở Tri hơn, máu từ cổ hắn dần ứa ra.



Sở Tri lắc nhẹ mình một hồi cũng không thể biến thành dơi được, nỗi bất an trong lòng dâng lên như thủy triều.


"Muốn biến thành dơi à? Cứ mãi như thế này chẳng phải đẹp hơn sao?" Vân Yến không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh Sở Tri, nhàn nhạt trò chuyện cùng hắn.


Sở Tri: "..." Đẹp nhưng cũng chết thì đẹp làm cái quỷ gì.


Vân Yến dường như hiểu được ý nghĩ của Sở Tri liền giải đáp cho hắn hiểu, "Ừm...!Người đẹp có đặc quyền của người đẹp, ví dụ như khi giết ngươi thì ta sẽ nhẹ tay hơn."
"Dù vậy tôi vẫn phải chết, Du tiểu thư không cần phải kéo dài thời gian nữa." Sở Tri nhắm mắt, tay đặt nhẹ lên ngực.


Chết cũng phải có một tư thế đẹp đẽ.


Vân Yến tròn mắt nhìn người đang làm máu trước mặt mình, khóe miệng hơi giật.


Thật không thú vị, mới chỉ có vậy thôi mà đã chấp nhận chết rồi.


"Xóa ký ức hắn đi, nguyên chủ cũng không muốn hắn chết." Vân Yến hất cằm nhìn Kim Bảo, lạnh nhạt ra lệnh.


Kim Bảo gật gù, biến thành rùa rồi chạy đến bên cạnh Sở Tri, sau đó tay như cũ đưa ra, một vầng hào quang sáng chói hơn hào quang của nữ chính xuất hiện, bao bọc lấy cả người Sở Tri.


Ánh sáng vừa tắt, Vân Yến liền ngồi bệt xuống đất, tay chống xuống để giữ cơ thể không bị ngã.


Cái cơ thể yếu ớt này!
Không phải là có dòng máu của thợ săn hay sao? Tại sao lại yếu ớt đến mức này được chứ!
"Ký chủ, nãy giờ cô gồng nhiều như vậy có mệt không?" Âm thanh đáng yêu của 000 vang lên trong đầu cô kèm theo chút ý cười hả hê.


Từ lúc mà Vân Yến làm màu như vậy, 000 liền biết cô đang gồng.


Cơ thể nguyên chủ cực kì yếu ớt, chưa trải qua chút huấn luyện nào thì làm sao có thể tay không đánh thắng huyết tộc?
Trừ khi có bug, hoặc là Vân Yến giở trò quỷ.



Nhưng 000 lại rất rõ một điều, ở vị diện này cô bị áp chế sức mạnh hơi nhiều, nên Vân Yến cũng không thèm sử dụng pháp tắc gì cả.


Vân Yến khẽ cười, đưa một tay vươn lên nắm lấy cây kiếm đang lơ lửng trong không trung.


"Bùm!"
Động tác quơ kiếm nhanh hơn chớp, mắt thường cũng không thể nhìn kịp thế kiếm của cô.


Bức tường bị cây kiếm chém một đường dài, vỡ thành từng mảng vụn, khói bụi bay khắp sảnh.


Mà chỗ Vân Yến ngồi cách bức tường khoảng chừng bảy tám mét.


"Ai gồng? Cả nhà ngươi mới gồng! Bổn thợ săn mạnh mẽ thế này thì gồng lúc nào hả!" Cô bình tĩnh đáp trả 000, giọng nói mang theo sự nghiêm túc khó tả.


"Đúng vậy! Ai gồng chứ! Nhất định là hệ thống tôi sai rồi, để tôi đi sửa lại chức năng nhận biết đã, cảm ơn ký chủ đã nhắc nhở!" 000 mau chóng chạy đi, không dám đối diện với vị ký chủ bá đạo như thế này nữa.


Vân Yến nhướng nhướng mày, cũng không có ý định đâm chọt hệ thống nữa.


"Kim Bảo, đưa bọn người về phòng hết đi, trước khi về sửa cái sảnh này lại một chút, sẵn tiện xử lý đám huyết tộc ngu xuẩn này." Vân Yến ném đại mọi việc cho Kim Bảo rồi bỏ đi về phòng.


Trước khi đi cô còn tiện tay ném Tinh Tú ở lại.


"Hai ngươi giúp đỡ lẫn nhau, mau chóng làm việc."
Một cây làm chẳng nên non, hai câu chụm lại thì chắc chắn sẽ dọn phòng nhanh rồi.


Nghĩ vậy, Vân Yến liền về phòng đi ngủ để bồi dưỡng cho nhan sắc này.


Cô đi để lại một rùa một kiếm nhìn nhau, một hồi lâu sau, hai chúng nó quyết định tạm thời bỏ qua mối thù ngày xưa, hợp sức chung tay dọn dẹp.