[Nhiệm vụ chính: tiếp tục sống thật tốt và ở bên cạnh Diệp Trần]
Sau khi nhận nhiệm vụ thì Lạc Tuyết cũng không có thái độ gì.
Đến trưa, báo thức trong điện thoại nguyên chủ ren lên, đó là thời gian Diệp Trần tan làm trở về. Lúc này nguyên chủ sẽ bắt đầu nấu ăn chờ sẳn đợi hắn.
Chồng của nguyên chủ tên Diệp Trần, tính cách trầm ổn, thích sạch sẽ gọn gàng, dễ nuôi ăn gì cũng được không quá kén chọn. Lúc đầu trong hợp đồng cũng không có việc cô phải nấu ăn hay làm việc gì, chỉ cần ở bên cạnh hắn dùng tiền hắn đưa cho.
Sống như một người vợ được hắn cưng chiều hết mực. Để người ngoài nhìn vào đều thấy hắn rất chiều vợ.
Nhưng mà nguyên chủ có một thói quen nếu không làm gì đó sẽ cảm thấy khó chịu trong người. Vậy nên Diệp Trần không chỉ tìm về được một cô vợ hợp đồng mà còn là cô người làm được trả lương hơn trăm triệu được bao ăn bao ở.
Cơm nước đã xong, chén đĩa cũng được bày biện ra sẳn, chợt bên ngoài có tiếng ấn chuông.
Cô không nghĩ người chồng kia lại về đúng lúc như vậy.
Nhưng sao hôm nay hắn lại ấn chuông thay vì đi thẳng vào chứ, cửa cũng không khoá?
Mở cửa ra lại không phải Diệp Trần mà là một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, dù nhìn đã có tuổi nhưng vẫn nhìn ra nét đẹp do chăm sóc kỹ lưỡng mà ra, đằng sau còn là một cô gái cũng khá xinh đẹp không kém, tóc xoăn dài nồng nặc mùi nước hoa, trên tay là một ít trái cây cùng bó hoa.
Đây chính là bà mẹ kế tiện nghi Lương Nhã Sắc của Diệp Trần và cô gái luôn theo đuổi hắn tên Tuyết Nhi.
"Không biết mẹ và tiểu thư đây đến có việc gì không? Anh Diệp hiện tại vẫn chưa về"
Nghe xong mẹ kế liền nhíu mày đẹp trách móc cô.
"Thật bất lịch sự, thấy khách đến dù gì cũng phải mời người ta vào nhà rồi mới nói, sao lại không biết phép tắc đã đứng chặn ở cửa không cho vào còn đứng đó mà hỏi được!"
Tuyết Nhi cũng chen lời vào.
"Cô à, chắc là do cô ấy nhát người lạ thôi, dù sao cô ấy cũng chưa quen mà"
Lạc Tuyết nghe vậy chỉ đành nhường đường mời khách vào nhà.
Vừa vào cửa Lương Nhã Sắc đã ngửi được mùi hương từ bàn thức ăn.
"Nấu cái gì đấy? Đây là cô nấu cho a Diệp à?"
"Dạ thưa mẹ"
"Dù sao cũng sắp đến giờ a Diệp sắp về, chúng ta ngồi xuống bàn thưởng thức thử tay nghề của con dâu xem"
Vừa nói bà vừa liếc nhìn cô bằng ánh mắt phán xét.
Gì vậy?
Vừa vào đã muốn đặt mông ngồi trước ăn cơm của người ta!
Gia chủ còn chưa về đã cho mình quyền tự tiện làm gì thì làm rồi à?
"Mẹ, ann Diệp vẫn chưa về, con nghĩ mình nên chờ anh ấy về rồi hẳn ăn cũng được"
Lương Nhã Sắc liếc cô một cái.
"Sao, cô không cho tôi ăn à? Hay là cô không muốn tôi nếm thử tay nghề của cô?"
"Tôi đây là muốn xem tay nghề của con dâu thôi, nếu tôi cảm thấy ưng thì tốt, còn nếu như chưa vừa miệng, cô học hỏi cũng có thể sửa đổi, sao lại không biết điều thế chứ"
Trên đầu Lạc Tuyết bắt đầu nổi nguyên một cục tức.
Nếu không phải cô đang diễn vai dâu hiền vợ đảm thì chắc mụ già này không yên đâu.
"Con không có ý đó, chỉ là con muốn chờ anh Diệp về cùng dùng bửa, như vậy sẽ vui hơn. Dù gì đây cũng là nhà của anh ấy"
"Nhưng mà bây giờ tôi cũng hơi đói rồi, cô cứ dọn phần lên trước đi"
Lạc Tuyết chỉ có thể mĩm cười phục vụ, xới cơm múc canh cho bà ta.
"Ngồi xuống đi Tuyết Nhi, chúng ta cùng ăn"
Đối với thái độ lúc nãy thì bây giờ Lương Nhã Sắc nhìn Tuyết Nhi ôn nhu đến lạ, còn vui cười niềm nở.
Lạc Tuyết chỉ có thể đứng ở bên nhìn hai người diễn trò.
Quả thật chính là bà ta muốn làm khó cô, ăn muốn này thì chê mặn, món kia chê ngọt, món đó lại không có vị cay.
Đòi ăn cho đã rồi chê ỏng chê eo.
"Ưm! Tay nghề của cô tệ quá, như này mà cho người ăn được sao, cho chó nó còn chê! Không hiểu suốt thời gian qua a Diệp của tôi đã sống như thế nào nữa, trong khi ngày nào cũng phải ăn những món như thế này!"
Vừa nghe tiếng mắng của Lương Nhã Sắc, cô vừa liếc mắt ra ngoài cửa thấy mới có một chiếc xe đổ ở dưới nhà, cô biết đây là xe của Diệp Trần.
Bắt đầu tỏ ra đáng thương, cúi đầu giống như đang nghe mẹ chồng mắng chửi mà không biết phải làm gì.
Diệp Trần vừa mở cửa ra đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
Mẹ kế thì ngồi chễm trệ trên ghế mắng chửi cô vợ của hắn nấu ăn không ra gì, còn cô vợ kia chỉ biết cúi đầu không nói được gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tuyết Nhi nhanh nhẹn nhìn về hướng cửa, sau đó đứng dậy tung tăng chạy đến chỗ Diệp Trần nũng nịu.
"Anh Diệp mới về, em và cô vừa qua chơi có mang một ít trái cây đem đến cho anh nè!"
Diệp Trần không biểu tình.
"Mọi người đến đây làm gì vậy, sao trên bàn cũng bừa bộn nữa?"
Tuyết Nhi liếc nhìn Lạc Tuyết rồi lại nhìn Lương Nhã Sắc nói:" em với cô qua chơi, thấy chị ấy vừa nấu ăn xong, muốn nếm thử tay nghề của chị ấy. Chỉ là hôm nay tiết trời hơi nóng nực làm cô có nóng trong người, nếm thấy vị không ngon nên có hơi lớn tiếng một chút, anh đừng để bụng nha"
"Vậy thì sao?"
"...Hay là mọi người cùng ra ngoài ăn đi, dù sao đồ kia cũng không ăn được nữa, mình ra nhà hàng Tây ăn đi!"
Diệp Trần nhíu mày.
"Nếu như hai người đến đây chỉ có như vậy thì cũng không cần nữa đâu, vợ con đã đích thân xuống bếp làm, con ăn thấy ngon. Nếu không vừa miệng của mẹ thì con xin lỗi, dù gì sao cô ấy chỉ làm theo khẩu vị của con"
"Nếu hai người đã không thấy vừa miệng, vậy thì cứ đến nhà hàng gần đây gọi món ăn đi, chi phí cứ báo cho con, bây giờ con bận rồi không đi được"