Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 37: Tướng quân, mời thượng triều (5)



Sau đó Tần Lạc hỏi họ. Qua cách nói của họ thì trái ngược lại với đám quan huyện kia.

"ý cách ngươi nói là đám quan binh Nam huyện kia ức hiếp người quá đáng trước? "

"...dạ... không dám... "

"có chứng cớ gì không? " Thực ra Tần Lạc cũng không tin tưởng quan huyện cho lắm. Nhưng cần một cái cớ để bình định lòng dân Nam huyện, tránh để lần sau người của Nam Vân Cương tới mà gây hấn vớ vẩn.

"có! " Đúng lúc này một thanh niên 17,18 đúng lên. "Yển nhi muội muội ta bị lão bà đó bắt làm tiểu thiếp, vẫn còn bị nhốt trong phủ! "

Khụ, mẹ! Quan huyện này khẩu vị nặng quá, nam nữ không buông. Đáng đánh!!!

"Được! Việc này ta giúp các ngươi làm chủ! Nhưng ta có một điều kiện! "

Trao đổi xong, Tần Lạc dẫn Thanh Giản đi ra ngoài . Thế nhưng chưa được bao lâu, người của bộ tộc lại quay lại bao vây họ. Trong đó có một kẻ hô. "Bắt bọn họ lại, chính bọn hắn đã giết chết tộc trưởng, chiếm tộc cổ mẫu ngàn năm! "

"chúng ta không có! "

"hừ, bắt các ngươi về hỏi tội, kiểm tra một phen không phải sẽ rõ sao? " Kẻ kia nhếch mép âm hiểm nói.

"Tướng quân... " Thanh Giản lo lắng nhìn qua Tần Lạc . Xem ra trước hết chỉ có thể tạm thời nhịn đi theo họ, sau đó điều tra manh mối thực hư ra sao.

Tần Lạc nghe hiểu hắn ám hiệu. Thế nhưng lại là phản ứng này.

Điều tra ? Ngươi coi đây là phim trinh thám dài tập chắc?! Không làm!

Hệ thống! Cho ta danh tính kẻ chủ mưu đứng sau vụ này đi! Nếu không ta đồ sát cả tộc này đấy!

Đương nhiên là chị gái sẽ không làm thật, nhưng vì để phòng ,hệ thống vẫn nhận mệnh. "..."

Đưa cho chị gái xem tầm mắt nó thấy được. Là một kẻ trong tộc mà Tần Lạc méo quen biết. Chắc là nội đấu, nên muốn vu oan người ngoài để thoái thác trách nhiệm. Hiện tại hắn đang ở bên cạnh tộc trưởng hấp hối, uy hiếp đe dọa, đòi thứ gì đó.

Sau đó Tần Lạc đá bay tụi quần chúng vô danh, đạp thẳng tới căn phòng đang canh gác nghiêm ngặt ,đánh ngất kẻ chủ mưu ,giải cứu tộc trưởng.

Tộc nhân của bộ tộc nhanh chóng kéo tới, mà tộc trưởng vẫn chưa tỉnh lại. Tần Lạc mặt không đổi sắc ,kề đoản đao lên cổ tộc trưởng .

" Hoặc giờ ông tỉnh lại? Hoặc ông không cần tỉnh nữa? Hoặc ta đồ sát toàn tộc của ông? Chọn đi !"

"cho ông ba giây! 3! 2! .... "

"ta dậy... rồi! Nha đầu, bỏ đao.... xuống đi! " Tộc trưởng đang giả bộ bất tỉnh cũng bị dọa sợ, buộc phải tỉnh dậy.

Vốn định giả bộ bất tỉnh một lúc, để tộc nhân làm căng, làm khó nàng ta một tí, ai ngờ....

Nha đầu này hung dữ quá! Chả đáng yêu gì hết!!!

Sau đó thẩm vấn kẻ kia, xem ra là câu kết với người nào đó trong triều. Sau đó tộc trưởng xử phạt hắn thế nào thì không biết.

Nhưng để chắc cá không lọt lưới! Không vì hắn là một trong số đồ đệ thân truyền của ông ta mà phạt nhẹ , Tần Lạc nghe ông ta báo cáo xong cách xử lý, chỉ ngắm vuốt bảo kiếm của mình.

"Nếu lần sau chúng ta còn gặp nhau trên chiến trường , thì còn chẳng bây giờ ta trực tiếp đồ sát cả tộc của ông. Như vậy vừa nhanh lại tiện, cũng đỡ phải dây dưa dài dòng về sau. Tộc trưởng, ông nói xem có đúng không? " Chị gái bình thản như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Dọa đến tộc trưởng một thân mồ hôi lạnh, chẳng biết phải đáp lời thế nào, ngoại trừ việc cười nhạt cho qua chuyện . " Ha ha.... "

"à, đúng rồi, vừa rồi, ngươi cho ta uống cái gì vậy? Vị hơi lạ.... " Để thoát khỏi không khí xấu hổ này, tộc trưởng bèn đổi đề tài .

"ta pha nó với cái ca kia kìa! "

Tộc trưởng nhìn sang.

"..."

Sau đó sắc mặt tái mét, lao ra khỏi phòng. Đợi lúc ông ta gột rửa xong thì Tần Lạc đã rời đi rồi.

Sau đó tộc trưởng bị ám ảnh về cái bô của mình. Mỗi lần tắm rửa hay cọ ca đựng nước tiểu đều phải cọ tới vài lần mới chịu.

Sau đó Tần Lạc lại phi thẳng về Nam huyện, tống quan huyện vào nhà lao, giải cứu muội muội của thanh niên kia. Quá trình nhanh đến mức chóng mặt, khiến Thanh Giản có chút ngỡ ngàng, choáng váng, không theo kịp. Ta là ai? Tự đang ở đâu?

"đại nhân, hạ quan đã làm gì sai? Tại sao ngài lại bắt nhốt ta vô cớ? Ta muốn keo oan!!!" Quan huyện trong nhà lao gào thét thảm thiết.

"trước không nói cái khác, ngươi bắt cóc thiếu nữ nhà lành, còn nói không sai? "

"nữ? Nữ nào? "

Tần Lạc cho người gọi hai huynh muội kia vừa giải cứu ra để đối chấp.

Quan huyện thì trợn tròn mắt. "Nữ? Làm gì có nữ nào? "

"ta.... ta là nữ! " Một cái tóc ngắn thiếu niên đứng ra.

Sau đó thì sự việc diễn ra thế này. Nguyên lai vị muội muội này phần vì tiện cho công việc của mình, phần vì để không muốn nam nhân làm phiền nên đã cải nam trang. Mà nam trang của nàng ta quá thanh tú, khiến quan huyện lầm tưởng mỹ thiếu niên nên bắt về. Sau đó vị muội muội này phải dùng cái chết ra để uy hiếp thì mới bảo toàn được trinh tiết .

Tần Lạc sau đó tuyên cáo chuyện này.

"Tất cả do lòng tham sắc dục của quan huyện gây nên hai sắc tộc người xung đột với nhau. Khuyên mọi người không nên tị hiềm người Nam Vân Cương, tuy họ chỉ là bộ tộc nhỏ, nhưng bản lĩnh thì không nhỏ, không muốn mạng sống thì cứ tiếp tục làm ngơ những lời ta viết trên đây! "

"..." Dân chúng

Sau đó thì người của Tần Lạc cũng điều tra ra sự kiện ăn chặn thuế của quan huyện. Thu thuế cao gấp hai, ba lần ,một phần nộp lên trên, còn lại giữ lại. Cho nên cuộc sống của nàng ta ngày một sung túc, mà dân cư thì ngày một nghèo nàn, điêu tàn. Chưa kể đến quan huyện còn bảo kê cho một đám lưu manh chuyên đi bức hại người dân.

Giết, chắc chắn là không thể rồi! Phạt lao động công ích!

"cái gì, ngươi bảo bổn quan đi làm thuê cho đám dân đen kia? Còn không công? Không đi! " Sau khi lật mặt thì thái độ thay đổi rất nhanh. Còn bắt đầu lôi gia phả ra để dọa .

"ngươi có biết cha ta là ai không? "

"...." Không ! Ta chỉ biết là đợi ngươi tán nhảm xong rồi đập cho ngươi một trận thôi.

"cha ta là vú nuôi của em gái của Thái sư đương triều! "

"..." À. Đừng nói Thái sư ,đến nữ hoàng ta cũng đánh rồi !

"có phải vị Thái sư kia có một con trai là nam phi của nữ hoàng không? "

"đó là đương nhiên! Ngươi biết sợ chưa? "

"..." Ôi cái tình tiết có độc (cẩu huyết) như trong phim Bao thanh thiên.

Thôi kệ , đánh trước !

Binh! Bốp! Bốp! Chát!....

Sau đó thì quan huyện bị treo tường thành phơi nắng. Chị gái lý giải là muốn trừ vận rủi. Còn trừ cái gì chắc chỉ có mình bả biết.

"..." Dân chúng .

"..." Binh lính.

Sau đó thì Tần Lạc tiến công về phủ quan huyện, bởi vì huyện này quá nghèo nên phải đem đồ quý của quan huyện sang thành khác bán, đổi thành gạo, thức ăn và bạc phát cho dân chúng cứu nạn.

Dân chúng trước khi nhận đồ phải nói "cảm ơn Tần Lạc tướng quân " x10 lần .

"..." Dân chúng. Thôi kệ, kỳ lạ nhưng cứ nói đi. Dù sao được phát miễn phí.

Huyện này tuy không lớn, nhưng cũng phải đến trăm hộ, chưa kể đến còn có ăn xin,người dân lưu lạc . Rõ ràng là muốn dọn sạch quan phủ ngân khố cũng không đủ, Tần Lạc đành rút túi của mình . Đã làm phải làm cho trót. Chưa kể đến khi tiếng Ting! Ting! báo hiệu chạm vượt mốc x1000 điểm công đức nhận được, chút hy sinh này, xứng đáng!

Tần Lạc ở lại hai tuần nữa để xem sự phục hồi của người dân. Cộng với xem tộc trưởng của Nam Vân Cương tộc tới cảm tạ x100 lần , và mỗi tộc nhân còn phải cảm ơn x10 vì đã giúp giải quyết vấn đề của tộc, và không giết (đồ sát) họ.

"..." Hệ thống! Nó đã quá sơ suất!!!!

Quan trọng hơn là nó sợ hãi chị gái hỏi tội sau khi tổng kết số công đức nhận được. Cho nên khoảng thời gian này rất thức thời cụp đuôi làm người.

.....

Ting! Ting! Ting!

Nhận được x1000 điểm công đức !

Nhận được x2000 điểm công đức !

Nhảy đến con số x2000 điểm công đức thì dừng lại. Tần Lạc có điều ngẫm nghĩ. Đúng lúc này có binh lính vào báo.

"tướng quân! Không hay rồi! Quan huyện treo ở tường thành.... Đột nhiên không thấy nữa! "

"ta biết rồi! Thu dọn đồ, ngày mai khởi hành về kinh! " Thể nào chả có chuyện để xem.

Nam huyện hiện tại được giao cho nam thị đồng dưới trướng quan huyện trước kia phụ trách quản lý . Trước kia quan huyện cũng rất lười nên toàn ném việc cho hắn, giờ cũng xem như biết việc, không lúng túng. Dân chúng đi ra đưa tiễn. Tần Lạc lại nhận thêm mấy lời cảm ơn đưa tiễn dạo nữa.

Nhận được x1 điểm công đức (=1 lời cảm ơn )

Nhận được x2 điểm công đức.

Nhận được x3 điểm công đức.

...

Nhận được x10 điểm công đức.