Tống Tuyên rất giỏi xếp Rubik.
Vi Nhất cũng từng muốn học một chút, nhưng Tống Tuyên cũng không nể tình bạn bè giao hữu bao nhiêu năm mà dạy cho hắn!
Lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ này thì Vi Nhất như hiểu ra rồi, Tống Tuyên đã tự mình thông suốt nha! Nhưng mà việc khoe thành tích xếp khối Rubik tốt với thiếu nữ để nhận được khen ngợi này không phải là việc làm của học sinh tiểu học hay sao?
Ánh mắt Bạch Trà dừng trên người Vi Nhất.
Vi Nhất nghĩ đến mình còn chưa có giới thiệu qua thì liền bước tới hai bước, hắn còn muốn lễ phép vươn tay ra nhưng ở dưới ánh mắt đầy áp lực của người kia, hắn chỉ có thể nhịn xuống, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Vi Nhất.
Là bạn....!người quen của Tống Tuyên."
Vì để vị bạn bè này thoát khỏi độc thân hắn cũng rất nỗ lực mười phần lận nha.
Bạch Trà gật đầu cười, "Trời cũng muộn rồi, bạn của tôi cũng đang chờ ở ngoài.
Để tôi bảo họ đưa hai người về trước."
Vi Nhất vội vàng xua tay, "Không cần, nhà tôi ở gần đây chỉ cần đi bộ vài phút là tới.
Mọi người đưa Tống Tuyên trở về là được rồi."
Nếu hắn đã nói như vậy thì Bạch Trà cũng không miễn cưỡng.
Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Vi Nhất ở một phương hướng rời đi trước, còn Bạch Trà dẫn Tống Tuyên đi đến một chiếc xe đang đỗ bên lề đường.
Thấy bọn họ đi đến, Mai Du Tâm liền xuống xe quan tâm hỏi: "Như thế nào? Không có việc gì chứ?"
Bạch Trà lắc đầu, "Không có việc gì."
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mai Du Tâm dừng lại trên Tống Tuyên.
Tuy hắn và Tống Trình là hai anh em nhưng nhìn lại rất khác nhau, bộ dạng vừa rồi hắn đi sau Bạch Trà giống y hệt như một chú gà con vậy.
Kính cửa sổ xe ở chỗ ghế lái hạ xuống, Hoàng Phủ Lãng bộ dạng uể oải hỏi: "Tôi nói này các vị, mọi người còn muốn ở chỗ này tới bao giờ vậy?"
Mai Du Tâm không khách khí lườm anh ta một phát, cô nói với Tống Tuyên: "Cậu ngồi đằng trước, tôi với Bạch Trà ngồi đằng sau."
"Không được." Bạch Trà nói: "Em ấy không thể ngồi đằng trước được."
"Vì sao?"
"Trẻ con không được ngồi ghế lái phụ."
Tống Tuyên: "........"
Mai Du Tâm nhìn Tống Tuyên rồi gật đầu đồng ý, "Cậu nói đúng."
Vì thế, cuối cùng vẫn là Mai Du Tâm ngồi ghế lái phụ ở trên, còn Bạch Trà và Tống Tuyên ngồi ở đằng sau.
Mai Du Tâm cùng Hoàng Phủ Lãng đấu miệng với nhau ở phía trước, sợ Tống Tuyên thấy xấu hổ, Bạch Trà liền tìm đề tài hỏi Tống Tuyên đang mê muội cúi đầu đùa nghịch khối Rubik: "Phòng trò chơi của các em làm việc tiến trình như thế nào rồi?"
Nhắc tới cái này, trong mắt hắn lại như là có ánh sáng, đồng thời cũng hơi hơi nghiêng về phía cô.
Bạch Trà nghe được âm thanh thật nhỏ của hắn ở bên tai cô vang lên.
"Vi Nhất đang tìm toà nhà thích hợp để làm văn phòng."
Thanh âm rất nhỏ, giống như hắn đang muốn chia sẻ một bí mật vậy.
Bạch Trà nhịn không được ngước mắt lên, thì lập tức bắt gặp đôi mắt đen nhánh của hắn.
Khi nói tới việc chính mình muốn làm, hắn không còn âm trầm như trước nữa, mà là thần thái sáng láng cùng tinh thần phấn chấn nên có ở tuổi này của hắn, càng thêm tươi sáng sinh động.
Làm cho cô cũng không nhịn được mà cười, "Thế thì tốt rồi, chị rất mong chờ phần game đầu tiên của các em."
Như là có ngân hà rơi vào đáy mắt của hắn, ánh mắt lộng lẫy đến mức làm người kinh ngạc.
Hắn từ trong túi lấy ra di động của mình, sau đó click mở một cái icon màu đen, trên màn hình di động xuất hiện giao diện khởi động trò chơi.
Giống như đứa trẻ muốn khoe mình có đồ ngon, hắn ngồi sát lại gần cô thêm một ít, không chớp mắt nhìn cô, "Trò chơi này là em làm."
Bạch Trà có thể cảm nhận được hơi nhiệt* hô hấp của hắn, cô còn nghĩ muốn nói khoảng cách bọn họ có phải hay không quá gần, thì nhìn đến ánh mắt ngây ngô và nóng bỏng của hắn, người khác cũng sẽ bị loại nhiệt tình hiếm thấy này lây nhiễm.
[(*) Hơi nhiệt: hơi thở, nhiệt độ.].