Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 218: Vương Giả trở về (15)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cực kỳ hờ hững hỏi: "Khi anh ăn sáng đều nói nhiều như thế à?"

Giang Dã: "..."

Giang Dã như có thâm ý khác nhìn Sơ Tranh một chút.

Có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi...

Ăn sáng xong, Sơ Tranh mang Giang Dã đi gặp người bắt được kia.

Người kia bị trói trên ghế, vệ sĩ đang ôm cánh tay đứng trong phòng nhìn.

"Tiểu thư, Giang tiên sinh." Vệ sĩ thấy người tiến vào, thì cung kính kêu một tiếng.

Sơ Tranh dừng lại ở cửa ra vào: "Hắn là của anh."

Giang Dã: "..."

Người không biết còn tưởng chúng ta đang làm loại giao dịch đen tối nào đó đấy!

Giang Dã đi lên phía trước, kéo miếng vải đen che mắt đối phương xuống.

Là một người đàn ông dung mạo rất xấu xí, loại mà ném vào trong đám người thì tìm cả ngày cũng không ra.

Lúc này người kia vẫn đang ngất xỉu.

Giang Dã quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau phất tay, mang theo vệ sĩ rời đi.

Giang Dã: "..."

Tôi chỉ muốn hỏi, đây là người tối qua sao?

...

Nửa tiếng sau, Giang Dã đi ra.

Áo khoác của thiếu niên tản ra, cổ áo cũng bị giật ra hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Trên ngón tay của hắn dính máu, trong đôi mắt còn có vẻ sắc bén chưa tán đi.

Giống như con ấu thú sau khi giết chóc, bước chân thong thả, từ bóng tối chậm rãi đi vào trong ánh sáng.

Con ngươi thâm thúy của thiếu niên như có lưu kim xẹt qua, tầm mắt hắn rơi vào người cô gái đang dựa trên tường.

Hắn sững sờ nhìn Sơ Tranh ba giây, sau đó cong khóe môi, nở nụ cười: "Thịnh tiểu thư, tôi hỏi xong rồi."

Sơ Tranh gật đầu: "Người giao cho anh xử trí."

"Chỉ là người lấy tiền làm việc, Thịnh tiểu thư xử trí là tốt rồi." Thiếu niên hờ hững sửa lại vạt áo: "Dù sao... hắn cũng bị cô dọa cho kinh sợ rồi."

"Có cần tôi giúp anh..."

"Thịnh tiểu thư, quan hệ của chúng ta vẫn chưa tốt như vậy." Thiếu niên đánh gãy lời Sơ Tranh: "Chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết."

Sơ Tranh: "..."

Đến lúc đó tôi còn phải tới cứu anh nữa!!

Anh đừng có khoe khoang nha!

Giang Dã đạp lên ánh sáng, đi về phía cầu thang.

Sơ Tranh đuổi theo hắn, cùng hắn xuống lầu.

Chỗ này là một khu nhà bị bỏ hoang, Giang Dã đi xuống bậc thang cuối cùng, vừa dẫm lên ánh nắng, thì thân thể đột nhiên bị kéo về phía sau.

Đoàng đoàng đoàng ——

Đạn quét ra một loạt vết tích ở nơi Giang Dã vừa giẫm lên, đá vụn và bụi đất bay lên, làm nhiễu loạn tầm mắt.

Thiếu niên ghé vào lan can bằng sắt cũ nát.

Sơ Tranh ôm eo hắn.

"Không sao chứ?"

Giang Dã lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn gương mặt tinh xảo của cô gái: "Thịnh tiểu thư, lần này có lẽ không phải hướng đến tôi chứ?"

Sử dụng vũ khí một cách trắng trợn như thế, người đối phó hắn, chỉ sợ không có lá gan này.

Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút.

Đoàng đoàng đoàng ——

Đạn bắn vào tường, tường da trong nháy mắt tróc ra, làm tro bụi bay ngập trời.

Sơ Tranh kéo Giang Dã lên lầu, hợp lại với vệ sĩ.

"Tiểu thư, chúng ta bị bao vây."

Sắc mặt Sơ Tranh chưa từng biến hóa, chỉ bình tĩnh hỏi: "Các anh không phát hiện có người đi theo sao?"

Vệ sĩ nhìn nhau vài lần, không có ai phát hiện được.

Bây giờ cũng không phải lúc để truy cứu chuyện này, vì dưới lầu đã truyền lên tiếng bước chân.

Sơ Tranh ra hiệu cho vệ sĩ tản ra, cô nhận lấy súng từ trong tay vệ sĩ, lấy loại đạn tốt nhất giao cho Giang Dã.

Lúc này người phía dưới khí thế rào rạt mà tới, Giang Dã cũng không từ chối.

Sơ Tranh kéo Giang Dã lui đến vị trí phía sau.

Ầm ——

Chỗ cầu thang không biết là ai nổ súng trước, sau đó là tiếng súng vang lên không ngừng.

Làm cả tòa nhà dường như đang chấn động.

"Đợi ở đây."

Sơ Tranh không cho Giang Dã cơ hội phản đối, lập tức lách mình rời khỏi chỗ đó, phía đối diện xuất hiện một người, cô gái giơ tay bắn một phát súng.

Người kia nừa vặn ngã xuống đầu cầu thang.

Giang Dã hơi nhíu mày.

Những người đã trải qua huấn luyện, khi di chuyển mà vẫn đánh trúng mục tiêu thì cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng hắn nhìn tố chất thân thể của cô gái kia, không giống như người từng trải qua huấn luyện, mà động tác vẫn có mấy phần thuần thục.

Cô đi xuyên qua ánh sáng, rất giống một con nghé con mới sinh, không hề biết sợ hãi là gì.

Giang Dã không khỏi cảm thấy lo lắng.

Vốn là tùy ý cầm súng, giờ phút này lại thật sự cầm chắc, nhìn chằm chằm vào cô gái bên kia.

Sơ Tranh giải quyết xong hai người xông lên, tiếp tục xung phong đi lên trước.

Tiếng súng đột nhiên dừng lại.

Cả tầng lầu đều an tĩnh lại.

Hạt bụi bay múa dưới ánh mặt trời, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

"Thịnh tiểu thư, vô tình mạo phạm."

Có người kêu lên.

Thân thể Sơ Tranh nhoáng lên một cái, lách người đứng trên bậc thang, động tác thuần thục thay đạn.

Lúc này cô mới lên tiếng: "Đạn của ông không nói cho tôi biết như thế."

"Thịnh tiểu thư, vừa rồi là có hiểu lầm, chúng ta có thể từ từ nói chuyện."

Đáp lại đối phương chính là một viên đạn.

Đạn không bắn trúng người, mà bắn trúng tay vịn bằng sắn, rồi lạch cạch rơi xuống đất, cuối cùng quay về trạng thái yên tĩnh.

"Tiểu thư!"

Vệ sĩ kinh hô một tiếng.

Hướng ban công có người nhảy xuống, tầm mắt Sơ Tranh nhìn xuống phía dưới, nghe thấy âm thanh, cô ngước mắt nhìn lại, thì thấy người kia bóp cò.

Sơ Tranh giơ tay động thủ, một tiếng súng vang.

Đối phương còn chưa kịp bóp cò, thì đã ngã từ không trung xuống.

Tiếng vật nặng đập xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Sơ Tranh nhìn về nơi cách đó không xa.

Thiếu niên một tay cầm súng, duy trì tư thế nổ súng.

Áo khoác bởi vì vừa chuyển động, nên đang chậm chạp rơi xuống.

Khóe môi thiếu niên có chút ngả ngớn, đôi mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn về phía trước, không giống với lần đầu tiên khi Sơ Tranh thấy hắn động thủ.

Lúc này thiếu niên lộ ra vẻ hờ hững tùy ý.

Giống như giết một người, đối với hắn mà nói, cũng chỉ dễ dàng như giẫm chết một con kiến mà thôi.

Người vừa rơi xuống kia, cũng không biết là ai giải quyết.

"Thịnh tiểu thư, cẩn thận nha." Thanh âm réo rắt của thiếu niên vạch phá yên tĩnh.

Dường như là đồng thời, người phía dưới xông lên, ngoài ban công cũng có người nhảy vào.

Sơ Tranh thong dong bình tĩnh nổ súng, một người lại một người nối tiếp nhau đổ xuống.

Nhìn từ gương mặt thì những người này không phải người phương Đông, mà ai cũng lộ ra nét đặc thù của người phương Tây, hơn nữa khi nói chuyện cũng không dùng tiếng Trung.

Đối phương nhiều người, Sơ Tranh đánh đến mức tâm có chút phiền.

Không hết.

Phiền.

Còn ồn ào nữa.

Giang Dã đứng ở xa, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đến Sơ Tranh.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, quanh thân cô gái trong màn khói lửa đang tràn ngập bực bội.

Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như mình có thể biết, lúc này cô rất không kiên nhẫn, nhưng lại không có chút sợ hãi nào.

Giang Dã đột nhiên trở tay, họng súng nhắm ngay vào một người ở phía sau hắn, khóe miệng hơi giương lên: "Tiếng hít thở quá nặng."

Đoàng ——

Người kia ngã xuống đất.

Chờ hắn quay đầu lại, thì cô gái bên kia đã không còn thấy tung tích, đám vệ sĩ khẩn trương nhìn xuống dưới.

Đáy lòng Giang Dã lộp bộp một tiếng, trực tiếp vọt tới.

Dường như là cùng lúc với khi hắn tóm lấy tay vịn, âm thanh phía dưới đột nhiên biến mất, toàn bộ không gian đều yên tĩnh không chút tiếng động.

Giang Dã chỉ nghe thấy tiếng hít thở thô trọng của mình.

Hắn nhìn xuống phía dưới.

Cô gái đứng giữa cầu thang, súng trong tay giơ lên, chĩa vào phía dưới.

Ánh mắt Giang Dã hơi co rụt lại, vài giây sau mới buông tay vịn ra, lui lại hai bước, dựa vào bức tường lỗi lõm.

Đám vệ sĩ lấy lại tinh thần, vượt qua Giang Dã xuống lầu.

Dưới mặt đất một trận âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng người rên rỉ.

Giang Dã bình phục lại xúc động dưới đáy lòng, đi đến đầu cầu thang, nhìn xuống dưới.

Cô gái ngồi ở trên bậc thang, mặt không đổi sắc nhìn vệ sĩ trói từng người lại.
— QUẢNG CÁO —