Tiếng xì xào bàn tán truyền ra trên hành lang, phụ nữ thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đàn ông thì tò mò nghe ngóng xem người chết là ai.
Đám người rướn cổ lên nhìn cánh cửa đang mở rộng kia.
Nhưng mà ở cửa có nhiều người chặn, nên ngoại trừ có thể trông thấy đầu người lờ mờ, thì không thấy gì nữa.
Trong phòng đứng không ít người.
Trên mặt đất là một người đàn ông đang nằm, mặt hắn úp xuống, máu nhuộm đỏ áo sơ mi, toàn bộ tấm thảm đều là vết tích đen sì.
Trong phòng chia làm ba nhóm người.
Một nhóm người đang xem xét người đàn ông đã chết.
Một nhóm khác đứng ở cách đó không xa trò chuyện, không biết đang thương lượng cái gì.
Nhóm còn lại là nhóm của Thịnh Đình, Tề Phong và những vị lão đại của đám người này.
"Liễu gia, vết thương trí mạng là phát súng ở phần lưng."
"Liễu gia, tìm được cái này."
Có người nâng một khẩu súng, đưa tới trước mặt người đàn ông cao chừng một mét tám mấy.
Người đàn ông để râu, ước chừng chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua có chút thô lỗ, nhưng từ tướng mạo và cặp mắt tràn đầy tinh quang của hắn, thì có thể nhìn ra được người này vô cùng khôn khéo.
Người này chính là đương gia của Hắc Kim, Liễu gia.
Người vừa nói chuyện cúi đầu xuống, lui sang một bên.
Cặp mắt Liễu gia hơi nheo lại.
Khẩu súng này là chính hắn đưa cho Giang Dã.
Sao hắn lại không biết chứ.
Nhóm người thảo luận bên kia phái đại diện đi tới: "Liễu gia, xảy ra chuyện như vậy, làm người ta thấy thật đáng tiếc, nhưng nhìn bộ dáng này, chắc là Liễu gia đã biết do ai làm rồi?"
Liễu gia không lên tiếng, trầm mặc rút xì gà ra.
Đàn em bên cạnh muốn châm thuốc cho hắn, Liễu gia phất tay không cho hắn tiến lên.
"Liễu gia, tuy nói đây là nội vụ của các anh, nhưng nơi này của chúng tôi cũng có quy củ, cầm súng đến đây là vi phạm quy củ. Xin hỏi Liễu gia, tên hung thủ này là ai."
Liễu gia hừ lạnh một tiếng: "Hồ Kiến Thành, người của tôi chết ở chỗ này, cậu lại đến hỏi tôi hung thủ là ai? Cậu không cảm thấy đầu đuôi lẫn lộn à?"
Hồ Kiến Thành đối mặt với Liễu gia: "Liễu gia biết là do ai làm, không phải sao? Liễu gia còn muốn bao che cho tên hung thủ này à?"
Bầu không khí trong phòng có chút cổ quái.
Nhóm người của Thịnh Đình đều mắt lạnh đứng nhìn, không có ý muốn xen vào.
"Một khẩu súng thì có thể nói lên điều gì." Liễu gia lên tiếng đánh vỡ yên lặng: "Cũng có thể là vu oan hãm hại."
Hồ Kiến Thành không kiêu ngạo không siểm nịnh nói tiếp: "Liễu gia, người như chúng ta, đã là đồ vật đặc thù cho thân phận, thì trừ phi chết đi nếu không sẽ không rời khỏi người."
Ánh mắt bất thiện của Liễu gia nhìn chằm chằm vào Hồ Kiến Thành.
Hồ Kiến Thành trong nho nhã lễ độ lộ ra khí thế bức người.
"Liễu gia, Hồ Kiến Thành là đại biểu cho chủ nhân của yến hội này, đây là địa bàn của bọn họ, chúng ta không nên cứng đối cứng." Đàn em tiến lên nhắc nhở.
Quan trọng nhất chính là khi lên thuyền, đã yêu cầu không được phép đem theo vũ khí.
Mặc dù các thế lực đều có bản lĩnh đưa tới một ít, nhưng mà địa bàn của người ta, về phương diện vũ khí chắc chắn sẽ không nhiều bằng, nếu đánh nhau thì cũng không chiếm được ưu thế.
Liễu gia trầm mặc.
Đàn em chờ một lúc, rồi cất giọng nói: "Súng này là của Giang nhị gia Giang Dã."
"Giang nhị gia đâu?" Hồ Kiến Thành hỏi.
Người ở đây nhìn quanh hai bên, nhưng không ai trông thấy Giang Dã.
"Ở đây."
Đám người tránh ra, Giang Dã từ ngoài cửa tiến vào.
Thiếu niên áo trắng quần đen, áo khoác tùy ý vắt trên vai, khi đi qua đám người, một góc áo khoác giương lên, lộ ra thân hình thon dài của thiếu niên.
Thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm, làm người khác chú ý.
Cánh môi thiếu niên khẽ mở, tiếng nói trong trẻo lọt vào đáy lòng đám người: "Chuyện gì xảy ra vậy? Liễu gia."
Thiếu niên khẽ gật đầu với Liễu gia.
Liễu gia liếc hắn một cái, không có phản ứng gì đặc biệt.
Ánh mắt thiếu niên xoay chuyển, rơi vào trên thi thể, hơi dừng lại.
"Giang nhị gia, đây là súng của cậu?" Hồ Kiến Thành cầm khẩu súng kia qua, đưa cho Giang Dã xem.
Giang Dã chỉ quét mắt một vòng, liền hào phóng thừa nhận: "Phải."
Hồ Kiến Thành: "Vậy Giang nhị gia có thể giải thích một chút xem, vì sao súng của cậu lại ở đây không?"
Giang Dã câu khóe miệng cười đến hờ hững: "Súng của tôi không phải đã đưa cho các ông bảo quản à? Hồ tiên sinh, khi tôi đi lên, đã tự tay giao ra, người của ông có thể làm chứng. Sao bây giờ còn đến đây hỏi tôi?"
Hồ Kiến Thành: "..."
Hồ Kiến Thành sai người đi hỏi.
Khi Giang Dã kiểm tra, quả thật đã giao súng ra.
Vũ khí không để trên du thuyền, Hồ Kiến Thành lại cho người đi xem, xem khẩu súng kia còn ở đó không.
Cuối cùng bên kia cũng không thấy súng.
"Bây giờ xem ra, là có người muốn hãm hại tôi rồi?" Thiếu niên cười khẽ, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người: "Cũng không biết là ai đây."
Hồ Kiến Thành: "..."
Hồ Kiến Thành nhíu mày.
Súng trong tay, bỗng nhiên trở nên khá bỏng tay, trong lúc nhất thời không lên tiếng nữa.
"Nói cách khác, có người trộm súng của Giang nhị gia, giết người của Liễu gia." Có người lên tiếng: "Liễu gia, hai vị này đều là người của anh, anh nói một câu đi?"
Một người đứng phía sau Liễu gia tiến lên: "Liễu gia, trước đó Giang Dã từng nổi lên xung đột với Cường Tử, súng giao ra thì còn có thể lấy về, lấy bản lĩnh của Giang Dã thì chuyện đó không khó."
Trong tổ chức Hắc Kim, ngoài Liễu gia, Giang Dã ra, thì người có quyền lên tiếng nhất, chính là người bây giờ đang nói chuyện, tên là Liễu Tam Nhi.
Trước khi Giang Dã thượng vị, gã vẫn luôn là phụ tá đắc lực mà Liễu gia tín nhiệm nhất.
Sau khi Giang Dã thượng vị, quyền lên tiếng của Liễu Tam Nhi bị suy yếu.
Có rất nhiều chuyện Liễu gia không giao cho gã làm, bởi vậy Liễu Tam Nhi đối với tên tiểu tử chưa mọc đủ lông mà dám vượt lên người trước như Giang Dã cực kỳ ghi hận trong lòng.
Bên cạnh Giang Dã có kẻ phản bội, hắn tới nơi này, chính là vì gặp Liễu gia.
Nhưng hắn vẫn chưa gặp được người, thì một tâm phúc của Liễu gia đã chết.
Vẻ mặt bây giờ của Liễu gia, làm Giang Dã không mò ra được, rốt cuộc hắn có tâm tư gì.
Nhưng dựa theo độ đa nghi của Liễu gia, thì Giang Dã cũng cảm thấy tình cảnh của mình lúc này không được tốt lắm.
"Giang Dã, cậu nói đi." Liễu gia hướng về phía Giang Dã giương cằm.
Giang Dã nhún vai: "Tôi và Cường Tử đúng là từng có xung đột, nhưng mà tôi và đa phần mọi người đều từng nổi lên xung đột, nếu giết người chỉ vì nguyên nhân này, thì không biết tôi đã giết bao nhiêu người rồi."
Liễu Tam Nhi cười lạnh: "Có lẽ là vì Cường Tử phát hiện ra bí mật của cậu!"
"Tôi có thể có bí mật gì?"
"Cậu..."
Liễu gia ngăn Liễu Tam Nhi lại, dùng ánh mắt cảnh cáo gã.
Trước mặt nhiều người như vậy, không thể nói ra chuyện nội bộ.
Liễu Tam Nhi trừng Giang Dã một cái.
Giang Dã biết Liễu Tam Nhi muốn nói gì, lô hàng bị nuốt riêng kia, bọn họ đều cho rằng hắn sai người làm ra.
"Cường Tử bắn ba phát súng, hai viên đạn đều bắn vào tường, còn một viên rơi trên mặt đất, phía trên có vết máu, từ hoàn cảnh của căn phòng mà suy đoán, thì vết máu trên viên đạn này chắc chắn không phải của Cường Tử."
Liễu Tam Nhi nhìn về phía Giang Dã hạ khóe miệng xuống.
"Giang Dã, trên người cậu có vết thương đúng không?"
Ánh mắt Giang Dã chợt trở nên sắc bén, cùng ánh mắt của Liễu Tam Nhi đụng vào nhau trong không khí.
Liễu Tam Nhi đã nắm chắc phần thắng trong tay, đắc ý nói: "Giang Dã, để chúng tôi kiểm tra một chút, xem trên người cậu có vết thương hay không."
Nếu như kiểm tra ra vết thương, thì rất dễ dàng phân biệt được.
Chỉ cần trên người Giang Dã có vết thương mới, lại là vết thương do đạn bắn, thì hắn sẽ hoàn toàn không có cơ hội giải thích nữa.
Liễu gia trầm mặc, rõ ràng đang ngầm đồng ý đề nghị của Liễu Tam Nhi.