Phía trước không biết có một chiếc xe chui từ đâu ra, đậu ngang giữa đường, cắt đứt đường đi của bọn họ.
"Người của anh." Giang Dã lên tiếng.
Giang Dã đẩy cửa xe ra bước xuống, Trần Cửu thấy hắn, cũng nhanh chóng xuống xe chạy tới.
"Giang gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Trần Cửu nhìn đội xe của Sơ Tranh một chút, nói: "Hắc Kim bên kia đã ra lệnh, nhìn thấy ngài đều phải mang về, mặc kệ sống chết, ngài và Liễu gia đàm phán không thành rồi sao?"
Không phải là đàm phán không thành...
Là căn bản chưa kịp đàm phán.
Thì đã bị người ta vu oan.
Giang Dã câu khóe môi: "Không kịp chờ đợi như thế à."
"Giang gia..." Trần Cửu vô cùng lo lắng.
"Không sao, không phải tôi vẫn tốt à?" Giang Dã tùy ý vỗ vỗ bả vai Trần Cửu: "Giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt."
Trần Cửu: "..."
"Giang gia!" Trần Cửu đột nhiên nhìn thấy gì đó, bổ nhào về phía Giang Dã.
Ầm ——
Soạt ——
Đạn bắn xuyên qua cửa xe, làm mảnh thủy tinh vỡ nát vẩy ra bên trong, tiếp đó một viên đạn xuyên qua mà tới.
Trần Cửu đẩy Giang Dã lên xe, rồi leo lên xe nổ máy, hất đuôi một cái, hướng về phía Sơ Tranh tiến lên.
Xe của Sơ Tranh bên kia đã bắt đầu lui lại.
Lúc đầu Giang Dã còn có thể nhìn thấy xe Sơ Tranh, nhưng sau đó qua thêm mấy ngã rẽ, xe Sơ Tranh liền khuất khỏi tầm mắt.
...
Làm mất thẻ người tốt, Sơ Tranh vứt lại đám người, khí thế hung hăng trở lại trang viên —— nằm xuống liền ngủ.
Đợi cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Sơ Tranh xuống lầu ăn cơm trưa, thuận tiện xử lý tin nhắn trong điện thoại.
Không biết một số người đấy được số điện thoại của cô ở đâu, mà gửi đến một đống tin nhắn loạn thất bát tao, Sơ Tranh xóa hết những tin nhắn này.
Có một dãy số xa lạ, chỉ gửi hai chữ ——khỏe mạnh.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đặt điện thoại xuống.
"Cao quản gia."
"Tiểu thư."
"Số hàng lần trước tôi bảo chú tìm chỗ cất, chú để ở đâu rồi?"
"Đống vải vóc kia sao?" Cao Bình hỏi.
Sơ Tranh gật đầu.
Cao Bình nói tùy tiện tìm một cái nhà kho cất vào, bởi vì nhìn lô hàng kia cũng không có gì quý giá.
Có lẽ cũng bởi vì quá tùy tiện, nên đối phương không tìm ra được.
Sơ Tranh để Cao Bình đi lấy về.
Chất vải sờ qua không tệ, nhìn rất quý giá, nhưng đây cũng không phải lý do để một tổ chức lớn như thế nhớ mãi không quên.
Rốt cuộc số vải vóc này có gì quý giá chứ?
Cũng không thấy nạm vàng nha! Chẳng lẽ có thể nhảy ra một mỹ nhân...
Sơ Tranh suy nghĩ không ra, cuối cùng sai đám người kéo đống vải vóc kia đến xưởng đốt cháy.
Cô dùng cái điện thoại lấy được từ chỗ một mét chín, trực tiếp gửi cho đối phương một lời mời.
Sau khi xác định đối phương đã đi vào, thì chỉ huy người bắt đầu đốt.
Ong ong ong ——
Sơ Tranh cúp điện thoại, tiếp tục đốt.
—— Thịnh Sơ Tranh, dừng tay!
Điện thoại không tiếp, đối phương liền gửi nhắn tin.
—— Cô có biết những thứ kia có giá trị bao nhiêu không?
—— Thịnh Sơ Tranh, tôi bảo cô dừng tay, cô có nghe thấy không!
—— Cô muốn thế nào?
Sơ Tranh không hề dao động, khí định thần nhàn đốt toàn bộ số hàng kia thành tro, hơn nữa còn vô cùng tri kỉ quay cận cảnh cho bọn họ xem.
Muốn đúng không?
Tro cũng không cho các ngươi!
Tức chết đàn chó điên các ngươi!
Cho các ngươi bắt ta này!
Cho các ngươi khi dễ ta này!!
Sơ Tranh phát sóng trực tiếp xong cũng ném cả điện thoại vào, phủi mông rời đi.
-
Tổng bộ Thiên Lang Tinh.
Phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đập nát điện thoại.
"Thịnh Sơ Tranh!"
"Lão Đại, cô ta thật sự đốt hết hàng rồi, chúng ta vẫn chưa lấy được kỹ thuật này, Thịnh Mân cũng đã chết, hàng..."
Đám vải vóc kia không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng bên trong có mấy cuộn vải lại cực kỳ đáng tiền.
Bọn họ dùng một loại kỹ thuật kiểu mới, kẹp ma túy vào bên trong, khi dùng, chỉ cần lấy ra rồi đốt lửa lên là được.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh tức giận đến mức rống to: "Hàng cái gì mà hàng! Đám phế vật này, cả Thịnh Mân, tên khốn kiếp kia nữa, Thịnh gia đều là đồ khốn kiếp!! Khốn kiếp, khốn kiếp!!"
"Khốn kiếp, bọn họ đều là đồ khốn kiếp."
Một đám người phụ họa.
Lão đại nói cái gì cũng đúng.
"Vậy lão đại... Làm sao bây giờ..."
Hàng đã bị đốt hết.
Ai mà ngờ được con chim hoàng yến của Thịnh gia kia lại khó đối phó như vậy chứ?
"Lô hàng của Barret bị cô ta mua lại đúng không?" Lão đại đột nhiên đặt câu hỏi.
"Dạ... Trong giới đều nói như vậy."
"Hừ." Lão đại bóp đồ vật, đáy mắt lấp lóe: "Đi thăm dò xem lúc nào bọn họ giao hàng."
Thịnh Sơ Tranh!
Đợi đó cho hắn!
Chỉ một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, mà còn không đối phó được à!
"... Vâng." Lão đại giận đến điên rồi à?
...
Mấy ngày sau, Sơ Tranh vẫn tiếp tục gặp phải phục kích một cách khó hiểu.
Nguyên nhân không gì ngoài lô hàng của Barret.
Thế là vệ sĩ trong trang viên lại nhiều gấp đôi.
Không giết được Sơ Tranh, một số người lại bắt đầu đi tuyến đường hòa bình.
Muốn Sơ Tranh bán lại một chút.
Sơ Tranh tuyệt đối không muốn bán.
Cô không muốn kiếm tiền.
Tuyệt đối không muốn!
Những người này có phải ma quỷ không!
Ngay cả Thịnh Đình cũng đến trang viên mấy lần.
Thịnh Đình không còn cường thế như lúc trước, ngược lại bắt đầu cùng cô đánh bài tình cảm, còn bày ra một bộ dáng vì nghĩ cho an toàn của cô.
Nếu như là nguyên chủ, đã sống cùng Thịnh Đình nhiều năm như vậy, trước kia Thịnh Đình đối với cô ấy cũng có thể nói là cực kỳ nuông chiều.
Nghe thấy vậy, có lẽ sẽ không nhịn được mà tha thứ cho hắn.
Đáng tiếc Sơ Tranh không phải nguyên chủ.
Sơ Tranh rất không khách khí ném hắn ra khỏi cửa lớn.
Vận chuyển bên Barret có chút phiền phức, đợi lô hàng vừa đến, người của Barret rút đi, Sơ Tranh lập tức gọi điện thoại nặc danh mật báo.
Hôm sau tin tức liền truyền bá khắp nơi.
Một đám người nhìn thấy tin tức, tâm tình hết sức phức tạp.
Vừa đau lòng cho lô hàng kia, đồng thời lại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Không nhường cho bọn họ, bây giờ bị người ta tố cáo rồi đấy.
Tổn thất này cũng không phải mấy triệu hay mấy chục triệu.
Lão đại Thiên Lang Tinh nhìn thấy tin tức này, tức giận đến mức đập hết cả văn phòng.
Hắn còn chưa báo thù cô đâu!
Mẹ nó ai mật báo!!
Mẹ nó là ai mật báo!!
...
Nửa năm sau.
Sơ Tranh phá sản đến mức thanh danh lan xa, sau khi giao dịch xong, không phải ném xuống biển thì chính là bị mật báo.
Một lần bị mật báo là trùng hợp.
Hai lần bị mật báo là xui xẻo.
Nhưng liên tiếp nhiều lần đều bị mật báo, hết lần này tới lần khác trừ hàng ra, thì không bắt được bất kỳ ai cả.
Tình huống này làm đám người bắt đầu ngờ vực.
Cuối cùng có người xác định, là Sơ Tranh tự mình mật báo.
Đám người đối với việc cô lãng phí tài nguyên như thế, biểu thị phải nghiêm túc khiển trách.
Nhưng mà "tán tài đồng tử" không có chút ý định thu liễm nào.
Có tiền tùy hứng.
Cô cứ vui lòng nộp lên quốc gia đấy.
Mấy người quản được sao?
Quốc gia: "..."
Bộ phận nào đó cực kỳ buồn rầu.
Là nên phát cho cô cái giấy khen, hay nên bắt cô lại đây?