Trong kịch bản, nguyên chủ chính là bị vị Thu Chanh này không ngừng lôi xuống nước, cuối cùng khiến cho nguyên chủ không có kết cục tốt.
Từ nhỏ Thu Chanh đã không thích nguyên chủ.
Thế hệ của họ, bé gái trạc tuổi nhau chỉ có nguyên chủ và Thu Chanh, còn lại không phải còn nhỏ thì là đã lớn quá rồi.
Hai đứa bé tuổi tác tương đương nhau, khó tránh khỏi sẽ bị lôi ra so sánh.
Khi Thu gia còn chưa tới thời điểm thế hệ của họ tranh quyền đoạt lợi, Thu Chanh đã đào không ít hố cho nguyên chủ.
Nhưng tính cách của nguyên chủ tương đối hiền hòa.
Cũng không so đo với Thu Chanh.
Thu Chanh bị làm lơ thì lại cảm thấy bị khiêu khích, càng nhằm vào nguyên chủ hơn.
Nguyên chủ vẫn luôn tránh cô ta, chỉ mong tự vệ ở Thu gia.
Mãi đến khi nguyên chủ bị cuốn vào chuyện tranh đấu quyền lực của Thu gia, cô ấy muốn tránh cũng không thể tránh được nữa.
Cô ấy lùi bước sẽ chỉ làm cho mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn.
Đến cuối cùng nguyên chủ gần như bị Thu Chanh làm hại cho thân bại danh liệt, còn dính vào thuốc phiện, kết thúc thê thảm.
Bây giờ Sơ Tranh tới, trong thời gian ngắn nhất lấy được hơn phân nửa quyền lực ở Thu gia.
Lúc trước Thu Chanh gấp đến đỏ cả mắt, ngày nào cũng ở nhà đâm tiểu nhân nguyền rủa cô, nhưng cũng không dám chính diện trêu chọc cô.
Hôm nay không biết dây thần kinh nào chập mạch mà dám chạy đến trước mặt cô khiêu khích.
Thu Chanh dời mắt khỏi người Dạ Mị, nhún nhún vai: "Chỉ là nhìn thấy em họ nên tới chào hỏi một tiếng mà thôi."
"Chào hỏi?"
Thu Chanh mỉm cười: "Ừ, sao vậy, chuyện này mà em họ cũng không cho phép sao?"
"Đương nhiên là được." Sơ Tranh nghiêng đầu nói với Dạ Mị: "Anh lên xe trước đi, tôi chào hỏi chị họ một chút."
Dạ Mị nghĩ thầm: Không phải đã chào hỏi rồi sao?
"Được." Hắn không hỏi nhiều, khom người lên xe.
Sơ Tranh bảo tài xế lái xe ra ngoài, Dạ Mị nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe.
Sơ Tranh kéo Thu Chanh đi vào trong góc tối.
Chợt nhìn thì thấy dường như quan hệ của hai người rất tốt.
Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện tư thế của Thu Chanh hơi kỳ quái, giống như bị Sơ Tranh cưỡng ép lôi đi vậy.
-
"Thu Sơ Tranh, cô muốn làm gì!"
Thu Chanh bị Sơ Tranh nửa kéo nửa lôi đi đến chỗ tối, cô ta tức giận hất cô ra, xoa cổ tay mình.
"Không phải chị họ muốn chào hỏi tôi sao." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tôi đương nhiên phải thỏa mãn chị họ."
"..."
Thu Chanh sợ nhất là nghe thấy Sơ Tranh gọi mình là chị họ.
Mỗi lần cô gọi như vậy đều không có chuyện gì tốt.
Thu Chanh gạt ra một nụ cười: "Em họ à, chị còn có việc, đi trước một bước đây."
Sơ Tranh ngăn đường đi của cô ta lại.
"Em... A!"
-
Mấy phút sau, Thu Chanh chật vật nằm rạp dưới đất, váy lễ phục tản ra, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Sơ Tranh đứng trước mặt cô ta: "Chị họ cảm thấy cách chào hỏi này có đủ long trọng không?"
Không đủ ta còn có thể thêm chút nữa.
Ta không ngại đâu!
Thu Chanh tức giận: "Cô dám đánh tôi..."
"Lại không phải lần đầu tiên." Khi vừa mới tới, Thu Chanh chạy tới khiêu khích, cô đã đánh cho cô ta một trận.
Bây giờ cùng lắm thì xem như ôn tập thôi.
Sơ Tranh phủi phủi bụi đất vốn không tồn tại, chậm rãi mở miệng: "Chị họ, cô phải cảm ơn quy tắc, nếu không thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi."
Thu Chanh: "..."
-
Tâm trạng Sơ Tranh rất tốt trở lại trên xe, Dạ Mị ngồi rất đoan chính, cô đi lên thì tri kỷ đưa một tờ khăn ướt giấy tới.
Sơ Tranh tùy tiện lau lau, đang muốn ném đi, Dạ Mị đã nhận lấy.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
Người sau nở một nụ cười, trong đôi mắt ấy như chứa đựng ánh sáng dịu dàng như nước, cho dù là ai nhìn vào thì cũng tình nguyện sa vào trong đó.
Cảm giác mà Dạ Mị đem đến cho cô là thật sự rất hiểu chuyện, tri kỷ chu đáo, xử sự với mọi người rất ôn hòa, gặp ai cũng mỉm cười.
Sơ Tranh cẩn thận quan sát Dạ Mị.
"Tôi có chỗ nào không ổn sao?" Dạ Mị thấy Sơ Tranh nhìn mình chằm chằm, hỏi một câu.
"Anh rất đẹp."
"Ngài bao nuôi tôi không phải cũng là vì như vậy sao?" Dạ Mị bỗng nhiên im lặng, hắn nói quá vội vàng rồi...
Hắn không nên nói ra lời này.
Dù sao người ta cũng là kim chủ...
"Ừ."
Dạ Mị quan sát Sơ Tranh một chút, thấy cô cũng không tức giận, mà là dời mắt, rút máy tính bên cạnh ra mở ra.
Tiếng cô gái gõ bàn phím không nhanh không chậm, ánh sáng của màn hình máy vi tính phản chiếu đường cong sườn mặt cô đến hơi lạnh lùng trang nghiêm.
Trong xe chỉ có tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng vang lên.
Ong ——
Điện thoại của Sơ Tranh để ở một bên, tiếng rung rất lớn.
Dạ Mị theo bản năng nhìn thoáng qua.
Là một tin nhắn.
Tên người gửi là Bạch Tẫn Ý.
Hắn mơ hồ nhìn thấy tên của mình, còn chưa thấy rõ thì màn hình đã tối xuống.
Tim Dạ Mị đập thình thịch cực nhanh.
Người đàn ông kia nói gì với cô?
Sơ Tranh gõ xong ký hiệu cuối cùng, giơ tay lấy điện thoại, đầu ngón tay đụng phải tay Dạ Mị đặt ở một bên.
Cô đột nhiên từ bỏ điện thoại, đầu ngón tay câu lấy tay Dạ Mị, nắm chặt.
Dạ Mị bị người ta đụng vào, phản ứng đầu tiên là rút đi.
Nhưng động tác này bị hắn mạnh mẽ cắt đứt.
Hắn phải nhanh chóng làm quen.
Động tác của hắn mấy lần đều rất đột nhiên, nhưng cô không nói gì không có nghĩa là người ta sẽ luôn tha thứ.
Sơ Tranh nắm tay hắn rồi cũng không biết muốn làm gì, cuối cùng dứt khoát cứ nắm như vậy.
Cô dùng một tay khép máy tính lại: "Ngồi lại đây một chút."
Dạ Mị nhấp môi dưới, đưa điện thoại của Sơ Tranh cho cô.
Lòng bàn tay có thể đụng vào màn hình, màn hình sáng lên, nhưng tin nhắn cuối cùng của Bạch Tẫn Ý là hình ảnh.
Dạ Mị cúi đầu xuống, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Lúc nào đến đoàn làm phim?"
"Mấy ngày nữa."
"Anh thật sự không đổi người đại diện kia à?"
"..." Vì sao cô lại muốn đổi người đại diện cho mình.
Năng lực nghiệp vụ của anh Phi vẫn rất mạnh.
Trước kia chỉ là bị mai một...
Dạ Mị cẩn thận nhắc nhở: "Ngài đã đồng ý với tôi rồi."
"Ồ."
Sơ Tranh không nhắc lại chuyện này nữa.
Dạ Mị âm thầm thở phào, đã bảo vệ được công việc cho anh Phi.
Nhưng Dạ Mị không nghĩ tới, hai ngày sau hắn nhận được điện thoại của anh Phi.
Phi Ca ở bên kia than khóc rung trời: "Dạ Mị, tôi có trợ lý!"
"Hả... Đây không phải là chuyện tốt sao?" Lúc ấy Dạ Mị đang tưới nước cho một chậu hoa.
Trước kia họ là nghệ sĩ mười tám tuyến, làm gì có trợ lý gì đó.
"..."
Anh Phi bên kia lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Dạ Mị buông bình tưới nước xuống: "Anh Phi?"
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói run rẩy của anh Phi: "Cậu có biết trợ lý của tôi là ai không?"
Dạ Mị: "Ai vậy?" Trợ lý cũng có người rất nổi danh sao?
Phi Ca: "Kim Lân Khai!"
Dù Dạ Mị là một tiểu minh tinh mười tám tuyến thì cũng biết Kim Lân Khai là ai.
Nếu người đại diện có bảng xếp hạng, thì anh ta tuyệt đối xếp số một.
Dẫn dắt ai là người đó hot.
Dạ Mị tiêu hóa mất một lát: "... Anh ta là người đại diện mà, sao lại làm trợ lý cho anh?"
"..."
Anh Phi bên kia cười lên, sau đó lại bắt đầu khóc, giống như bị điên vậy.
"Cậu nên hỏi kim chủ của cậu chứ!!" Người như Kim Lân Khai lại đưa đến làm trợ lý cho anh ta, điên rồi sao? Điên rồi sao?
Dạ Mị trấn an được anh Phi, cúp điện thoại, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Sơ Tranh không.
Cuối cùng Dạ Mị không gọi.
Đợi đến khi Sơ Tranh trở về, Dạ Mị mới tìm cô nói chuyện này.
"Tôi đồng ý không đổi người đại diện của anh, về phần những an bài khác thì anh cũng phải tiếp nhận."
Câu nói đầu tiên của Sơ Tranh đã chặn lời Dạ Mị muốn nói lại.
Dạ Mị chỉ có thể nói lời này cho anh Phi nghe, anh Phi bên kia lại khóc, nói hắn không nhìn thấy tư thế ấy của Kim Lân Khai đâu, mình ở trước mặt anh ta chính là một mảnh vụn, bây giờ anh Phi nghĩ đến chuyện phải đối mặt với Kim Lân Khai là run chân rồi.