Thẩm Liệu vẫn hơi choáng váng nên đi chậm hơn, lúc xuống lầu còn suýt chút nữa bước hụt, người hầu nhìn thấy mà kinh hoàng.
Người đẹp như vậy, sao lại...
Tạ Mục ngồi trong phòng ăn, đang ăn bữa sáng.
Thấy người xuống, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, "Mặt trời đã lên ba sào mới dậy, tôi thấy anh không muốn ăn sáng nữa thì phải?"
"Tôi hơi mệt." Thẩm Liệu ngồi ở vị trí xa hơn một chút trả lời.
Tạ Mục soi hắn mấy lần từ trêи xuống dưới, cũng không phải rất quan tâm, "Hơi mệt? Anh cũng yếu ớt quá nhỉ, chỉ bị dính chút nước mưa đã mệt với chả mỏi, con gái người ta cũng không lắm chuyện thế đâu."
Thẩm Liệu không nói lời nào, cúi đầu nhìn mặt đất.
Đêm qua hắn bị dầm mưa ba tiếng, lúc này không còn tinh thần để ứng phó với Tạ Mục, chỉ muốn để hắn nhanh chóng phát tiết xong, cậu còn có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng cậu không nói lời nào, Tạ Mục lại càng cảm thấy nhàm chán, càng muốn giày vò.
"Không ăn, dọn đi."
"Thiếu gia, Thẩm thiếu gia còn chưa..."
"Tự anh ta dậy muộn như vậy, không ăn cũng được." Tạ Mục cong khóe môi cười, gương mặt còn non nớt nhưng đã tràn đầy ác độc, "Đúng không, Thẩm Liệu."
Thẩm Liệu đáp theo: "Tôi không đói."
Người hầu cũng không dám trái ý Tạ Mục, vội dọn hết đồ trêи bàn.
Tạ Mục tựa hồ cảm thấy không thú vị, cầm cặp sách ném về phía người kia, "Cầm lấy."
Thẩm Liệu ôm cặp sách đi theo Tạ Mục ra ngoài, Tạ Mục đã ngồi lên xe, nhưng Tạ Mục cũng không có ý định để Thẩm Liệu lên xe.
"Lúc tôi tới trường, hi vọng cặp sách của tôi cũng đã đến." Tạ Mục điểm nhẹ một cái "Chưa đến thì anh biết hậu quả thế nào rồi đó."
"Trêи người tôi không có tiền..."
"Không phải chuyện của tôi."
Tạ Mục đạp ga, xe liền vọt ra ngoài.
Thẩm Liệu cách xe quá gần, cậu tránh bước qua bên cạnh, nhưng ngay lúc đó đầu lại choáng váng, cả người đứng không vững.
Thẩm Liệu vốn cho rằng sẽ ngã xuống đất.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến, có người đã đỡ được hắn.
Thẩm Liệu nghiêng đầu nhìn, người đỡ hắn là một cô gái rất xinh đẹp, trêи người còn có mùi hương rất dễ chịu.
Đứng phía sau cô là một người mặc trang phục quản gia, thấy hắn nhìn chỉ khẽ cười.
"Anh không sao chứ?" Cô gái hỏi hắn.
Thanh âm thanh thúy, không có tình cảm gì nhưng rất êm tai.
Thẩm Liệu hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, nhưng đầu óc quá choáng váng, phải vịn vào bên cạnh mới không té ngã lại.
"Không... Không sao, cảm ơn."
"Ừm."
Có xe lái tới, quản gia mở cửa xe, cô gái nhận cặp sách trêи tay quản gia rồi ngồi lên.
Cửa xe chưa đóng, cô gái nói: "Tôi cũng đi tới trường, muốn đi cùng không?"
Thẩm Liệu vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới lời cuối cùng của Tạ Mục bèn nuốt lại lời từ chối.
Nếu là hắn tới sau Tạ Mục, nhất định sẽ bị...
"Có thể chứ?" Thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
Cô gái gật gật đầu, cũng ngồi dịch vào phía trong một chút.
Quản gia tiến lên một bước, một tay kéo cửa xe, một tay đặt phía trêи, phòng ngừa hắn bị đụng vào cửa xe.
Quản gia cười nói: "Thẩm thiếu gia, mời."
Thẩm Liệu nắm chặt cặp sách "Cảm ơn."
-
Thẩm Liệu ngồi ở trong xe, mắt không dám nhìn loạn, chỉ đoan chính nhìn về phía trước.
Cô gái lật một quyển sách, cũng không nói chuyện, không khí trong xe có chút tĩnh mịch.
Thẩm Liệu nhớ rõ cô chuyển tới mấy ngày trước, ở trong biệt thự sát vách.
Bình thường xuất hành không phải mang theo vệ sĩ thì cũng là người quản gia này đi theo, phô trương hào nhoáng, nhưng lại không biết cô có lai lịch gì.
"Tiểu thư, bữa sáng." Quản gia ngồi phía trước đưa ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Cô gái cũng không quá từ chối, "Không muốn ăn."
"Nhưng đã mang theo rồi, không ăn thì lãng phí mất." Quản gia khuyên, "Thân thể ngài cũng không tốt, nhiều ít gì cũng ăn một chút đi."
Cô gái dường như ngại quản gia nói phiền bèn đưa tay nhận hộp, sau đó nghiêng đầu liếc hắn một cái, một giây sau đã nhét hộp qua.
"Anh ăn giúp tôi."
Hộp vẫn còn nóng đột nhiên rơi vào lòng bàn tay, khiến cho tứ chí hắn đang lạnh lẽo có chút ấm áp.
Thẩm Liệu lấy lại tinh thần, muốn cự tuyệt nhưng lại không biết làm thế nào.
Cô ấy cũng không phải đang hỏi ý kiến hắn, mà là lấy giọng ra lệnh sai hắn ăn...
"Tiểu thư..." Quản gia ở phía trước bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Cô gái đột nhiên tới gần hắn một chút, mở hộp ra, cầm một miếng rất nhỏ từ bên trong bỏ vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống, rồi nói với quản gia: "Ăn rồi đấy."
Quản gia: "..."
Quản gia thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Mau ăn đi." Cô gái thúc giục một câu, "Không được lãng phí."
Thẩm Liệu: "..."
Thân thể Thẩm Liệu vốn đã không khỏe lai còn chưa ăn sáng, không có cách nào bổ sung thể lực, lúc này ăn hết bữa sáng, hắn cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
"Tôi... Để tôi rửa sạch sẽ rồi trả lại cho cô." Thẩm Liệu đóng hộp lại.
Quản gia quay đầu lại muốn nói chuyện, cô gái đã liếc ông một cái nói trước, "Ừm."
Quản gia nuốt lại câu 'Hộp dùng một lần, vứt đi là được', cười thân thiện với thiếu niên.
Quản gia ở phía trước sột soạt lục tìm một hồi, đột nhiên đưa mấy viên thuốc qua "Thẩm thiếu gia bị cảm phải không? Uống ít thuốc cảm trước, nếu vẫn còn thấy không khỏe thì nên đi bệnh viện."
Trong lòng Thẩm Liệu chợt như hẫng lại.
Người hầu Tạ gia biết thân thể hắn không thoải mái, nhưng không một ai lấy thuốc cho hắn.
Lúc này lại để một người xa lạ...
Thẩm Liệu nhìn người ngồi bên cạnh trước, cô cũng không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh lật sách.
Thẩm Liệu nhận thuốc, "Cảm ơn."
"Tiểu thư, cô cũng uống một viên đi, gần đây thời tiết thay đổi, đề phòng một chút." Mục đích thật sự của quản gia là thế này.
Thẩm Liệu bị cảm, nói không chừng sẽ lây cho tiểu thư nhà hắn.
Phải đề phòng!
Bộp ——
Cô gái khép sách lại, dường như liếc xéo quản gia một cái.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhận thuốc, uống cùng với nước.