Y tá thậm chí không gõ cửa mà đã trực tiếp vào, giọng điệu đầy lo lắng.
Cô gái đang chuẩn bị cởi áo blouse trắng lại mặc trở về, lãnh đạm hỏi: "Có việc gì?"
"Hôm nay lúc tôi cho anh ta uống thuốc, anh ta lại đột nhiên tấn công người khác, hiện tại Tiểu Vương vẫn đang bị b. nói một lần.
Sơ Tranh theo y tá đi đến phòng 307, bác sĩ cùng y tá đã vây đầy phòng bệnh, còn có một số người bệnh tò mò nhìn chăm chú.
"Đưa mọi người trở về phòng bệnh trước đi." Sơ Tranh nhanh chóng phân phó.
Trong phòng bệnh, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc, tay cầm kim tiêm hướng về phía nữ y tá bị hắn bắt làm con tin.
Nữ y tá bị ghìm ở cổ, có vẻ hô hấp đã hơi khó khăn.
"Bác sĩ Sơ."
"Bác sĩ Sơ..."
Những người còn lại trong phòng bệnh lần lượt nhường đường cho Sơ Tranh
Sơ Tranh bảo mọi người lùi lại một chút, một mình cô đi vào bên trong.
"Dừng lại! Không được qua đây!!"
Người đang cưỡng ép nữ y tá vô cùng kϊƈɦ động, "Nếu cô tới tôi sẽ giết cô ta!!"
Sơ Tranh dừng lại, "Tôi không đi qua, tôi ngay ở chỗ này."
Người đàn ông kϊƈɦ động gào thét, "Các người đều là ma quỷ, các người đều muốn hại chết tôi!! Các người chỉ muốn cướp bản đồ kho báu từ tay tôi, các người đều là ma quỷ!!"
Sơ Tranh quay đầu hỏi: "Mấy người lấy thứ gì của hắn vậy?"
"Không có mà." Đằng sau có người trả lời.
"Trả lại bản đồ kho báu cho tôi!!" Người đàn ông bị kϊƈɦ động liền đâm kim tiêm vào cổ nữ y tá, nữ y tá kinh hãi hét lên một tiếng.
Tiếng hét này cũng làm mọi người kinh hãi.
Sơ Tranh mặc kệ những người phía sau, lập tức nói: "Chu tiên sinh, đừng động, bản đồ kho báu của anh vẫn ở đó, không ai động đến!"
Người đàn ông di chuyển một chút: "Nơi nào? Ở đâu?"
"Anh nhìn xem, nó ở ngay bên cạnh đấy, anh không thấy sao?" Sơ Tranh chỉ vào phía sau hắn, "Ở ngay phía sau anh kìa."
Người đàn ông quay đầu nhìn thử, Sơ Tranh cùng bác sĩ bên cạnh đồng thời xông lên, kéo nữ y tá ra, đè người đàn ông lại.
"A a a..."
"Các ngươi đều là ma quỷ!"
Người đàn ông tức giận gầm lên.
Trong tay còn cầm ống tiêm, bác sĩ kia không thể đè hắn lại, hắn liền vung ống tiêm về phía Sơ Tranh
-
"Bác sĩ Sơ, không sao chứ?"
Sơ Tranh khoanh tay ra khỏi phòng bệnh, cô chỉ nhìn lướt qua đã lắc đầu không thèm để ý, "Không sao, vết thương nhỏ thôi."
"Vẫn nên xử lý trước đi."
Sơ Tranh sai người xử lý băng bó lại, vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Chu Phú Quý là bệnh nhân của Sơ Tranh, trong thời gian này cũng coi như khá ổn định, không hề tấn công người khác.
Hôm nay sao lại đột nhiên tấn công người ta?
Y tá cũng không rõ, lúc cô đi vào thì Chu Phú Quý đã đứng sau cửa, úp mặt vào tường, trong miệng lẩm bẩm cái gì đấy.
Bình thường hắn cũng có lúc như thế, y tá cũng không để ý.
Thế nhưng ngay lúc cô ấy đang chuẩn bị thuốc, Chu Phú Quý đột nhiên tấn công.
Sau đó thì như vậy...
Sơ Tranh đến xem lại camera giám sát, đại khái là sau bữa cơm trưa, Chu Phú Quý trở lại phòng bệnh, cũng lục tung phòng bệnh để tìm gì đó.
Sau đó thì đến đứng sau cánh cửa.
"Ai trong mấy người đã lấy đồ trong phòng?"
Mọi người dồn dập lắc đầu, chỉ cần là không phải đồ vật nguy hiểm, bình thường bọn họ sẽ không lấy đi.
Dù sao những bệnh nhân này đều là bệnh tâm thần, một tờ giấy cũng có thể kϊƈɦ thích đến họ.
"Tôi... Tôi... Hôm nay tôi có lấy đi một bộ đồng phục bệnh nhân đã rất bẩn."
Một điều dưỡng viên đang đứng trong đám người giơ tay.
Điều dưỡng viên là người mới, mặc dù đã trải qua đào tạo nhưng chắc chắn vẫn còn thiếu sót.
Anh ta thấy bộ quần áo nằm trêи đất rất bẩn nên mới cầm đi...
Suy cho cùng, với suy nghĩ của một người bình thường thì đó chỉ là một bộ quần áo.
Sơ Tranh đưa tay lên xoa xoa mi tâm "Bộ quần áo đó đâu?"
Điều dưỡng viên: "Vẫn... Vẫn còn."
"Đi lấy về." Sơ Tranh kêu điều dưỡng viên đi lấy quần áo về đặt bên cạnh Chu Phú Quý.
Chu Phú Quý luôn cảm thấy rằng mình có một tấm bản đồ kho báu, có thể tìm thấy rất nhiều kho báu.
Mà hắn ta là một chiến binh canh giữ, bảo vệ bản đồ kho báu này khỏi những người (bác sĩ) (y tá) xấu xa có ý định lấy bản đồ.
Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân như vậy.
Những việc như vậy ngày nào cũng có thể xảy ra, nhưng mà như hôm nay thì tương đối hiếm thấy.
Sơ Tranh giải quyết xong mọi việc liền trở về phòng làm việc của mình
Khi đi ngang qua một phòng bệnh, cô dừng một chút, nhìn vào bên trong qua cửa thủy tinh.
"Bác sĩ Sơ." Người trong coi bên ngoài phòng bệnh lên tiếng chào hỏi cô.
"Ừm."
Bênh trong phòng bệnh trống rỗng, trừ một cái giường, một cái bàn, cùng một cái tủ treo quần áo ra thì không có bất kỳ vật nào khác.
Sơ Tranh đứng ở một bên nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy người ngồi ở trong góc tường.
Đó là một chàng thân hình gầy guộc, đưa lưng về phía cô, lặng lẽ ngồi ở góc tường.
Sơ Tranh đứng đấy nhìn vài giây, rồi liền quay người rời đi.
Bên cạnh phòng bệnh có viết tên của bệnh nhân —— Hạ Cừu.
-
Hạ Cừu đã đến đây hơn một tháng trước, từ lúc anh ta vào đến nay vẫn chưa hề nói chuyện.
Hầu hết thời gian đều ngồi ở góc tường, đối mặt với bức tường màu trắng.
Sơ Tranh làm bác sĩ điều trị của anh mà cũng chưa từng giao tiếp.
Anh ta từ chối giao tiếp với bất kỳ ai.
Ngoại trừ cái này thì những hành vi khác cũng không khác gì người bình thường
"Bác sĩ Sơ, đội trưởng Tống đến rồi." Trợ lý gõ cửa đi vào.
Sơ Tranh gập tư liệu của Hạ Cừu lại, "Ừm, bảo anh ta vào đi."
"Đội trưởng Tống, mời."
Người đàn ông thân hình cao lớn bước vào văn phòng, ngũ quan mặc dù tuấn tú, nhưng làn da lại ngăm đen.
"Bác sĩ Sơ." Đội trưởng Tống khẽ vuốt cằm, "Lại tới quấy rầy cô rồi."
Sơ Tranh cất giọng lạnh nhạt: "Đội trưởng Tống hôm nay đến là có việc gì?"
"Vẫn là vì Hạ Cừu." Tống đội thở dài, nói: "Cậu ấy có nói gì không?"
"Không." Sơ Tranh nói: "Một chữ cũng không nói."
Đại khái là ba tháng trước, đã xảy ra một vụ án mạng.
Người chết bị đẩy từ mái nhà xuống, rất có khả năng là bị mưu sát, bởi vì bên trong thi thể được tìm thấy một loại thuốc, người chết sẽ không thể nào tự uống được.
Nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ.
10 ngày sau lại thêm một người chết.
Giữa những người chết có quan hệ với nhau, phương thức chết không giống nhau, nhưng trong thân thể thì đều có một loại thuốc giống nhau.
Sau khi so sánh thì họ phát hiện loại thuốc này được chiết xuất từ thuốc hướng thần.
Trong số các nghi phạm, vừa vặn có một người dùng thuốc hướng thần —— Hạ Cừu.
Nhưng bọn họ lại không có chứng cứ có thể chứng minh Hạ Cừu là hung thủ.
Sau đó, bọn họ đột nhiên nhận được báo động nói là đã xảy ra thảm sát.
Khi bọn họ tới, Hạ Cừu đang nằm trong vũng máu, hung khí thì ngay bên cạnh hắn.
Cũng tìm được vân tay của Hạ Cừu từ trêи hung khí.
Nhưng sau khi Hạ Cừu bị bắt về, lại không chịu khai một chữ.
Bản thân Hạ Cừu đã mắc bệnh tâm thần, cảm xúc thường xuyên suy sụp.
Nhưng sự suy sụp của anh ta không phải là la hét, mà là tự làm tổn thương mình, cuộc điều tra của bọn họ vì thế chẳng hề có hiệu quả.
Về sau trải qua thảo luận, đã quyết định đưa người đến bệnh viện tâm thần tốt nhất điều trị.
Đội trưởng Tống cứ cách mấy ngày lại qua một lần, hiển nhiên cũng không có kết quả gì.
Hạ Cừu cự tuyệt giao tiếp cùng tất cả mọi người.
Mỗi ngày đều đối mặt với bức tường, không ai biết anh ta đang nghĩ gì nữa.