Hạ Cừu ôm con búp bê, con búp bê quá lớn, hắn lại ngồi, cả người dường như đều bị chặn.
"Để nó ra kia, ăn cơm trước đã."
Hạ Cừu ngoan ngoãn đặt con búp bê sang một bên, để nó ngồi giống như mình..
Sơ Tranh ngồi xuống phía đối diện, Hạ Cừu đột nhiên chống cả lên mặt bàn.
"Làm gì vậy?"
Hạ Cừu chống tay lên bàn, chồm người qua, hôn bẹp một cái lên mặt Sơ Tranh..
Thật sự là bẹp, có thể nghe thấy cả tiếng luôn.
Hạ Cừu bẹp xong thì ngồi phịch xuống, đưa tay ôm con búp bê, nửa gương mặt vùi vào bờ vai lông lá của búp bê, nửa gương mặt kia để lộ ra nụ cười dễ thương.
Sơ Tranh: "..."
Nếu không phải thấy anh có bệnh...
Sơ Tranh gõ xuống mặt bàn, "Mau ăn cơm."
Có thể là Hạ Cừu rất thích con búp bê, tâm trạng cả ngày đều rất tốt.
Con búp bê có lúc bị hắn kéo vào trong góc, có lúc lại bị hắn bày bên cạnh giá vẽ.
Một lúc sau sẽ lại đặt ở cạnh tường.
Búp bê bị hắn giày vò rất lâu.
-
Mỗi lần trước khi tan làm Sơ Tranh sẽ nói với Hạ Cừu một tiếng, hôm nay cũng thế.
Khi Sơ Tranh đi vào, Hạ Cừu đang ngồi trêи thảm ôm búp bê, cơ thể lắc lư, ánh mắt như rơi vào khoảng không vô định.
"Hạ Cừu." Sơ Tranh gọi hắn một tiếng.
Hạ Cừu ánh mắt dần dần có tiêu cự.
"Tôi sắp tan làm." Sơ Tranh lấy màn che camera xuống, "Anh đến đi ngủ đi."
Bởi vì Hạ Cừu ở đây, cho nên Sơ Tranh gần như tối nào cũng tan làm trễ nhất.
Bây giờ đã đến lúc phải đi ngủ.
Hạ Cừu ôm con búp bê đến chỗ hắn ngủ, kéo cái chăn nhỏ lên, vô cùng ngoan ngoãn.
Sơ Tranh thấy mà nhộn nhạo hết cả lòng mề.
Muốn mang người về...
Cuối cùng Sơ Tranh chịu đựng sự xúc động, giúp Hạ Cừu đắp kín chăn.
"Em đi đây."
Sơ Tranh vừa muốn đứng dậy, tay áo đã đột nhiên bị trĩu xuống.
Hạ Cừu thò tay ra từ trong chăn, nắm lấy tay áo cô.
"Ừ?"
Hạ Cừu đứng lên, ngồi quỳ chân trêи thảm, nửa ôm con búp bê, hôn bẹp một cái lên mặt Sơ Tranh.
Lần này trực tiếp hôn trêи môi.
Hạ Cừu làm xong chuyện xấu, lập tức nằm xuống co rụt vào chăn.
Sơ Tranh: "..."
Đòe mòe!
Sơ Tranh mất một lúc để bình tĩnh lại, kéo chăn ra để lộ gương mặt Hạ Cừu.
Hạ Cừu chăm chú, ngoan ngoãn nhìn cô.
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, "Mau ngủ đi, em chờ anh ngủ say rồi mới đi."
-
Hạ Cừu có thể là tìm được cách chơi mới, thời điểm vui vẻ sẽ lại hôn bẹp Sơ Tranh một cái.
Hành vi rất giống trẻ con vì vui mà hôn cô giáo mầm non...
Tâm trạng Sơ Tranh lại rất phức tạp...
Có lúc cảm xúc Hạ Cừu vẫn còn bất ổn, nhưng lần nào cũng có Sơ Tranh ở bên cạnh trấn an.
Một tuần sau.
"Bác sĩ Sơ, cô mau tới đây một chuyến, phòng 309 xảy ra vấn đề rồi!!"
Sơ Tranh nhận được thông báo tin nhắn lúc 3 giờ sáng, từ ký túc xá chạy tới phòng bệnh hết hơn mười phút.
Lúc này hơn nửa đêm, bệnh viện không có người nào.
Bác sĩ trực ban cùng y tá đứng tại cửa ra vào, đều là dáng vẻ không dám tiến vào.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bác sĩ Sơ, cô tự xem đi..." Biểu cảm của bác sĩ trực ban vô cùng kì lạ.
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh đến gần phòng bệnh, thứ trông thấy đầu tiên chính là mặt tường trắng dính không ít vệt màu đỏ
Nhìn không ra là cái gì, tựa như là có người dùng sơn đỏ vẽ nguệch ngoạc trêи tường.