Thịnh tiên sinh đang ăn sáng, Sơ phu nhân và chó đều không ở, không biết là đã không về hay đã rời đi.
Tâm tình Thịnh tiên sinh không tệ ngồi rung chân, cực kỳ hài lòng.
Sơ Tranh xuống lầu, ông nhìn qua, "Dậy rồi, ngủ ngon không?"
"Rất tốt." Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ ngồi của Thịnh tiên sinh, ông hoàn toàn có thể nhìn thấy mặt ngoài.
Nhưng Thịnh tiên sinh cứ như không thấy gì bên ngoài hết...
"Vậy là tốt rồi." Thịnh tiên sinh buông nĩa trong tay xuống, cầm khăn lau, "Cha đã chuẩn bị cho con một món quà nhỏ."
Sơ Tranh: "..."
Sao bỗng có dự cảm xấu vậy nhỉ?
Thịnh tiên sinh vẫy vẫy gọi Sơ Tranh, bảo cô đi ra ngoài với mình.
Đám người ngoài cửa thấy có người ra, mặc dù đứng nghiêm, nhưng khí thế rõ ràng rất yếu.
Đến ngay cả cái tên đeo kính râm trước đó tìm Sơ Tranh gây phiền phức, lúc này cũng cúi thấp đầu, dáng vẻ sợ sệt.
Thịnh tiên sinh chắp tay sau lưng đi qua, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Nghe nói những người này đến làm phiền con?"
Sơ Tranh: "..."
Sự kiện kia cô đâu có nói cho bọn họ, bọn họ sao biết rồi?
"Đúng không?"
"Con đã dạy dỗ xong rồi." Sơ Tranh bình tĩnh nói.
Thịnh tiên sinh: "Kia đâu có giống, con là con, ba là ba. Khuê nữ nhà ta sao có thể để người khác bắt nạt được?"
Sơ Tranh: "..."
Thật sự không có người có thể bắt nạt cô mà.
"Đến, trước cứ nói lời xin lỗi với khuê nữ nhà tôi đi." Thịnh tiên sinh vỗ vai một người đàn ông cách ông gần nhất.
Thân thể người đàn ông đều chùn xuống, trêи mặt là nét hoảng hốt.
Người kia không dám nói lời khác, lập tức xin lỗi: "Thịnh tiểu thư, thật xin lỗi, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm ngài!"
Thịnh tiên sinh từ tốn nói tiếp: "Nó không phải họ Thịnh."
Đám người: "..."
Khuê nữ nhà ông mà không theo họ ông sao?
Không cùng họ cha, vậy khẳng định theo họ mẹ... Thế nhưng bà xã của Thịnh tiên sinh họ gì mới được?
Tên kia nghĩ không ra, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh, "Đại tiểu thư, thật xin lỗi, đều là do tôi quản giáo không nghiêm, đã mạo phạm ngài."
"Còn không mau xin lỗi!" Nói đoạn người đàn ông còn dùng tay đánh tên đeo kính râm đứng bên cạnh.
Tên đeo kính râm hoàn toàn không dám phản kháng, vội cúi đầu xin lỗi.
Thịnh tiên sinh hất cằm về hướng Sơ Tranh: "Thế nào?"
"Tối qua bọn họ cũng đã phải trả giá rất đắt rồi." Sơ Tranh bình tĩnh.
Thịnh tiên sinh cho khuê nữ nhà mình 1 like.
Thịnh tiên sinh: "Chú Năm à."
"Ai, anh Thịnh."
Thịnh tiên sinh thở dài, "Chú nói xem, giờ chú đều mang theo mấy tên thế nào vậy."
"Thịnh tiên sinh ngài yên tâm, chờ tôi trở về sẽ lập tức chỉnh đốn, khoảng thời gian này tôi quá bận rộn, không có thời gian quản người phía dưới, là tôi đã sơ sẩy rồi."
Thái độ chú Năm cực kỳ hèn mọn.
Sơ Tranh vậy mà không biết cha ruột nguyên chủ còn có bối cảnh mạnh như vậy.
Cô chỉ biết vị cha ruột này mặc dù có tiền, nhưng lại tới nhà họ Sơ làm con rể.
"Được thôi, khuê nữ nhà tôi đã không truy cứu, việc này coi như cho qua."
"Ai ai, đa tạ anh Thịnh."
Chú Năm vỗ ʍôиɠ ngựa, vội vàng mang người rút lui.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, xe của Sơ phu nhân lại trở về, vừa vặn đụng phải đám người này.
Xe chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, khuỷu tay Sơ phu nhân tỳ lên cửa sổ xe, "Những người này đang làm gì vậy?"
"Vệ sĩ được mời tới." Thịnh tiên sinh mắt cũng không chớp cái nào bắt đầu nói láo, "Tôi lo lắng khuê nữ nhà mình xảy ra chuyện, muốn tìm vệ sĩ cho nó."
Sơ phu nhân nửa tin nửa ngờ, cái người tên 'chú Năm' kia rất thức thời, lập tức nói: "Ông chủ cảm thấy phù hợp thì cứ gọi điện thoại cho tôi, chúng ta đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp."
"Được." Thịnh tiên sinh phất phất tay, "Mấy người cứ đi trước đi."
Vì biểu hiện nói xin lỗi thành ý, đám người này từng người đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua quả thật có chút giống vệ sĩ.
Sơ phu nhân vẫn hơi nghi ngờ trong lòng, trực tiếp hỏi Sơ Tranh: "Ông ấy nói thật không?"
Thịnh tiên sinh nháy mắt với Sơ Tranh.
Sơ Tranh 'Ừ' một tiếng.
Sơ phu nhân lúc này mới tin, bước từ trong xe xuống, đồng thời xuống còn có cả Cục bông nhỏ.
Thịnh tiên sinh lập tức dán lên tường, cả giận nói: "Sao bà đi chỗ nào cũng mang nó theo thế?!"
Sơ phu nhân: "Không mang theo nó, tôi về thì nó còn đấy chắc?"
"..."
Còn chưa thấy bà đi đâu cũng mang theo tôi như thế đâu!
Cục Nhỏ còn ở bên cạnh vẫy đuôi, cực kỳ giống phi tử được sủng ái đang khoe mẽ với chính cung hoàng hậu.
Thịnh tiên sinh tức chết rồi.
-
Chú Năm mang người đi được một khoảng cách, lúc này mới dừng lại, giờ mới có thể buông lỏng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Năm, người nọ là ai vậy? Sao ngài phải làm như vậy..." Sáng sớm hôm nay anh Năm đã ra lệnh bọn họ ăn mặc chỉnh tề, chạy đến đây đứng chờ.
Người này cũng không phải ai mà bọn họ nhận biết...
Anh Năm còn sợ ông ta như thế.
Quả thực quá tà môn.
Chú Năm lau mồ hôi lạnh trêи trán, "Các cậu thì biết cái đếch gì."
"Ông ta nổi tiếng lắm sao?"
Chú Năm nhìn lại đám đàn em ngu ngơ, nói, "Lúc người ta đang làm mưa làm gió, các nhú còn đang bυ" tí mẹ đấy."
"..."
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn ngươi.
Lợi hại đến vậy sao.
Chú Năm: "Lúc trước nếu không phải đột nhiên hắn ta chậu vàng rửa tay, chạy đi kết hôn, thì nào đã có một Tần gia nữa."
"..."
"Anh Năm, ý của anh là, ông ta cũng có địa vị trong Tần gia sao? Vậy sao ngài còn gọi ông ta là "Anh"?"
Chú Năm: "Thằng chả ngại người ta gọi là 'Gia', nghe bị già quá."
Đám người: "..."
Chú Năm không nói nhiều về chuyện này, sai người xách tên đeo kính râm qua đây, vả cho mấy bạt tai liên tọi.
"Mày nói xem, có phải mày bị bệnh hay không, chọc ai không chọc, lại chạy tới chọc khuê nữ nhà ông nội đấy!!"
Tên đeo kính râm không dám lên tiếng, mặc cho chú Năm đánh.
Hắn ta làm sao biết người kia lai lịch lớn như vậy, lúc ấy hắn chỉ muốn dạy dỗ thằng nhãi thối không hiểu chuyện thay cho em gái mình mà thôi.
-
Thịnh tiên sinh thừa dịp Sơ phu nhân lên lầu, lôi kéo Sơ Tranh, "Chuyện này không cho kể với mẹ con."
"Kể gì cơ?"
Thịnh tiên sinh cho Sơ Tranh ánh mắt ám chỉ, "Sáng mai cha tặng con gái chiếc xe."
Sơ Tranh: "..."
Quẹt bằng thẻ mẹ ruột?
Sự thật chứng minh, thật sự đúng thế...
Không chỉ có thế, còn tìm cả vệ sĩ cho cô.
Làm việc là phải trọn combo, không thể để cho Sơ phu nhân phát giác ra đầu mối.
Sơ Tranh nghĩ đến việc có vệ sĩ trông nom Hạ Cừu sẽ an toàn hơn một chút, nên cũng không phản đối gì.
Sơ Tranh dẫn theo Hạ Cừu đến tất cả các điểm danh lam thắng cảnh.
Sơ Tranh vốn cho rằng Hạ Cừu chẳng mấy chốc sẽ mệt mỏi, kết quả hắn càng ngày càng có tinh thần.
Buổi sáng còn dậy sớm hơn cả cô, ngủ cũng muộn hơn cô luôn.
Còn lôi kéo cô nói linh ta linh ta.
Hơn nửa đêm còn có thể ríu rít cả nửa ngày.
Sơ Tranh có đôi khi chỉ hận không thể biến hắn trở về dáng vẻ trước đó, không nói lời nào thấy rất đáng yêu.
Nếu không phải sợ làm thế không tốt cho bệnh tình của Hạ Cừu, thì khả năng Sơ Tranh đã động tay gì rồi.
"Hạ Cừu, anh đang làm gì vậy?"
Hạ Cừu ngồi ở trêи giường, trêи chăn bày đống đồ vật để ngổn ngang.
Cô vừa thu dọn sạch sẽ đấy!!
"Gấp ngôi sao." Hạ Cừu đưa mấy vì sao cho cô, "Nhìn nè, anh vừa học."
"Anh gấp cái này làm gì?"
"À, gấp được 999 sao là có thể cầu nguyện, nguyện vọng sẽ thành hiện thực."
"Anh có nguyện vọng?"
"... Có."
"Anh có thể ước với em, em sẽ giúp anh thực hiện."
Hạ Cừu nhìn cô chằm chằm mấy giây, quay đầu đi, "Không muốn."
Sơ Tranh: "???"
Hạ Cừu: "Anh muốn tự gập!"
Được thôi.
Sơ Tranh mặc kệ Hạ Cừu, Hạ Cừu rảnh liền gấp ngôi sao, số sao mỗi ngày một nhiều, chưa gì đã mà chiếc bình thủy tinh dùng để đựng sao đã đầy hơn phân nửa.