Bất luận loại thú gì, cũng sẽ có thời kỳ động dục, cho dù hắn là hung thú, cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua thân là hung thú, khoảng cách giữa các thời kỳ động dục của hắn tương đối dài.
Mấy vạn năm mới có một lần như vậy.
Cái thứ như dục vọng này, Tuyết Uyên tự nhận rằng mình khống chế rất tốt, cho dù là đến thời kỳ động dục, hắn cũng sẽ không có phản ứng quá lớn.
Nhưng mà vừa rồi...
Giờ phút này Tuyết Uyên chỉ muốn tìm một chỗ chui vào.
"Sao thế?" Sơ Tranh lại hỏi lần nữa.
"Không, không sao." Tuyết Uyên nói: "Ngươi sờ đủ chưa?"
"Ngươi uống đủ chưa?" Sơ Tranh không trả lời, mà hỏi ngược lại hắn.
"..."
Đương nhiên là chưa!
Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi cô!
"Ngươi sờ đủ rồi thì ta ra ngoài trước." Tuyết Uyên trượt xuống dưới giường.
Sơ Tranh bắt lấy hắn, nghiêm túc nói: "Ta chưa sờ đủ."
Lông lông mềm mại sao mà sờ đủ được!
Đặt ở chỗ này, ta có thể sờ một năm!
Không thể bỏ qua!
Chém hắn!
Phi!
Sờ hắn!
Tuyết Uyên trợn mắt há mồm: "Ngươi có biết xấu hổ không?"
"Chuyện này và việc ta sờ đuôi ngươi có liên quan gì đến nhau?" Sơ Tranh vô cùng thật lòng thỉnh giáo.
"..."
Tại sao không liên quan?
Người biết xấu hổ, sao lại cứ sờ đuôi người khác như thế chứ!?
"Ngươi... ta... cái này..."
Sơ Tranh kéo hắn về: "Đừng lộn xộn."
Tuyết Uyên bị Sơ Tranh ôm thật chặt, cái đuôi còn bị cô nắm lấy, nhiệt độ trên ngón tay, từ trên cái đuôi truyền tới.
Lúc trước cô sờ cũng chỉ có chút ngứa ngáy, nhưng bây giờ...
Hắn cảm giác như có một dòng điện lưu chảy qua tứ chi, từ đầu đến chân, thậm chí ngọn tóc cũng mang một cỗ tê dại khác thường, trong thân thể giống như có thứ gì đó đang thức tỉnh, làm cho hắn bắt đầu hưng phấn.
Toàn bộ cái đuôi càng xoã tung hơn vừa rồi, dựng ở trên người, vô cùng nóng.
Tuyết Uyên nghẹn một hơi.
Cố gắng mặc niệm tỉnh táo dưới đáy lòng.
Không thể động dục trước mặt xú nữ nhân không biết xấu hổ này.
Quá mất thể diện hung thú của hắn.
Nhưng mà nhiệt độ trên người Sơ Tranh, móng vuốt tà ác của cô đang sờ lấy cái đuôi mình, cùng với hô hấp lướt qua như có như không, đều làm cho hắn một đi không trở lại trên con đường động dục.
Tuyết Uyên rụt vào trong ngực Sơ Tranh, mặt chôn trong tóc, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.
Thân thể theo bản năng dựa vào người Sơ Tranh.
Sơ Tranh sờ sờ, đột nhiên phát hiện mình bị ôm đến sắp không thở nổi.
Không phải chỉ là mò cái đuôi thôi sao, cần phải như vậy cơ à? Đây là dự định cùng ta đồng quy vu tận sao?
Sơ Tranh thử kéo hắn ra, phát hiện Tuyết Uyên ôm càng chặt hơn.
"Tuyết Uyên."
"Tuyết Uyên?"
Tuyết Uyên lúc đầu chỉ cọ cổ cô, hiện tại đã bắt đầu hôn, hơn nữa lại còn có chút chưa thỏa mãn.
Sơ Tranh vất vả lắm mới kéo hắn ra được một chút, còn chưa kịp nói chuyện, mặt Tuyết Uyên liền nhích lại gần, cánh môi lấp kín môi cô, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của cô.
Thiếu niên hôn vụng về không lưu loát, chỉ dựa vào bản năng, trằn trọc mút vào liếm cắn.
Sơ Tranh trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn hắn một hồi... Kỳ thật cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ánh sáng trong sơn động quá mờ.
Ai.
Sơ Tranh có chút thở dài.
Xem phần cảm tình hắn cho ta sờ cái đuôi, liền không đẩy hắn ra vậy.
Vật nhỏ tự mình đưa tới cửa...
Sơ Tranh suy nghĩ có thể nếm thử hương vị.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nếm, Tuyết Uyên đột nhiên đẩy cô ra, nhảy xuống đất, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh nhìn vòng ôm trống rỗng, lại ngó ngó dây leo mơ hồ còn đang lắc lư.
Ý gì đây nha?
Vật nhỏ hôn một nửa liền chạy?
Sơ Tranh vòng hai tay trước ngực, ôm mình một cái, quá đáng thương.
Lông lông không còn.
Khó chịu.
...
Sơ Tranh giống như không có việc gì, ngủ rất ngon, buổi sáng, đụng vào Tuyết Uyên ở cửa.
Người sau vừa thấy cô là cứ như bị lửa thiêu ở mông, quay đầu liền chạy.
Hổ Vương lề mà lề mề tới: "Đại... Đại Vương, ngài và Tuyết Uyên đại nhân sao, sao thế?"
Đêm qua hắn bị Tuyết Uyên nhìn chằm chằm một đêm.
Dọa đến hắn một đêm không ngủ.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, thật lòng trả lời: "Chắc là dục cầu bất mãn."
Hả?
Dục, dục cầu bất mãn?
Tuyết Uyên đại nhân dục cầu bất mãn sao?
Sơ Tranh nói xong cũng đi rồi, lưu lại Hổ Vương hỗn độn ở chỗ cũ.
"Không... Không phải, Đại Vương, ngài chờ ta một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài." Hổ Vương lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo.
Hổ Vương nói gần đây có không ít yêu tinh mất tích.
Khách điếm Vạn Vật bên kia phát tới cảnh cáo, để Yêu tộc đều cảnh giác hơn một chút.
Khác điếm Vạn Vật tương đương với mắt xích tình báo của yêu tộc, là do Yêu tộc tự phát thành lập, tác dụng chính là khi có gió thổi cỏ lay, thì có thể lập tức báo cho chúng yêu tộc biết.
Nếu có ngoại địch, cũng có thể để Yêu tộc đoàn kết lại trong thời gian cực ngắn.
Sơ Tranh hờ hững hỏi: "Có người bắt yêu nấu canh uống?"
"..." Hổ Vương co giật khóe miệng một cái: "Đại Vương, ta đang nói thật với ngài đó."
"Ừ." Sơ Tranh gật gật đầu: "Nhưng liên quan gì đến chúng ta?"
Yêu cũng không phải ta bắt.
Cũng không thể tới ăn vạ ta được?!
"Đại Vương..."
Sơ Tranh giơ tay: "Thập Lý Bát Sơn có yêu mất tích?"
"... Không có."
"Vậy có quan hệ gì với chúng ta?" Sơ Tranh nói: "Bớt lo chuyện người khác, sống được lâu."
Phiên dịch lại chính là —— đừng chọc phiền phức!
"Đại Vương."
Giọng nói của Sơ Tranh nhẹ nhàng chậm chạp lãnh đạm: "Yên tĩnh, không được ầm ĩ." Làm tốt lão Hổ đi.
Hổ Vương: "..."
Sơ Tranh không để chuyện này trong lòng, dù sao cho tới bây giờ cô cũng không xem mình là yêu... Không đúng, cô vốn cũng không phải là yêu!
Hổ Vương ngược lại rất chú ý tới việc này.
Mỗi ngày đều đến báo cáo với cô, là có ai mất tích.
Sơ Tranh phiền đến không chịu được.
Cô chỉ muốn yên lặng sờ chó của cô!
Nhưng mà từ đêm hôm đó, Tuyết Uyên trông thấy cô liền chạy.
Rốt cuộc Sơ Tranh cũng đợi được cơ hội, vừa vặn chặn Tuyết Uyên lại.
"Ngươi chạy cái gì?"
"Ai chạy?" Tuyết Uyên bất mãn phản bác.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ, ngươi không chạy, vậy vừa rồi ngươi đang làm gì?"
"Vận động không được sao?" Tuyết Uyên nói: "Ngươi còn quản ta làm gì à?"
Sơ Tranh: "Ngươi là của ta, quản ngươi thì có làm sao?"
"Của ngươi... Ta? Ta là của ngươi? Chuyện khi nào?" Tuyết Uyên vô cùng đần độn "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, ai là của ngươi!!"
"Ngươi." Sơ Tranh cường điệu: "Của ta."
Tuyết Uyên tức giận đến mức bộ ngực liên tiếp phập phồng, chỉ vào Sơ Tranh: "Ngươi... Ngươi cái đồ không biết xấu hổ này, bản tôn đường đường là hung thú, há có thể là của ngươi, ngươi có biết xấu hổ không, ngươi cũng xứng có được bản tôn!"
Không thông qua sự đồng ý của hắn, mà đã nói hắn là của cô.
Quá không biết xấu hổ.
Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như thế chứ!
Đối mặt với sự gầm thét của Tuyết Uyên, Sơ Tranh bình tĩnh kéo tay hắn, kéo người vào trong ngực, trực tiếp ôm lấy.
Con ngươi Tuyết Uyên hơi co rút.
Lời vừa ấp ủ xong, lăn đến bên miệng, nhưng còn chưa nói ra, thì thân thể của hắn liền bị đặt lên tảng đá bên cạnh.
Sơ Tranh xoay người nắm mắt cá chân của hắn: "Ta đã nói với ngươi, phải đi giày, vì sao không nghe."
"Tại sao bản tôn phải đi giày?" Hắn cũng không phải người, đi giày cái gì? Không đi! Quá khó chịu!
"Bẩn."
"Vậy ngươi đừng đụng vào ta!"
Ngươi mới bẩn!
Hắn rất sạch sẽ đó!
Sơ Tranh không để ý tới Tuyết Uyên kêu la, tự mình lấy giày đi vào cho hắn.
Tuyết Uyên muốn cởi ra.
Sơ Tranh đè ép đầu gối hắn, nghiêng người tới gần hắn.
Tuyết Uyên không tự chủ được lùi ra sau, phía sau lưng là vách đá băng lãnh, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Đáy mắt phản chiếu dung mạo hắn quen thuộc, thế nhưng hắn hoàn toàn không dám nhìn, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh đêm hôm đó.
***
Chương này dành tặng cho KotoriMinami188 chúc nàng năm mới bình an ♡