Khoảng cách giữa các thời kỳ động dục của Tuyết Uyên rất dài, mà thời gian động dục cũng dài, hơn nữa Sơ Tranh cứ thỉnh thoảng lắc lư trước mặt hắn, còn thừa dịp hắn không chú ý hôn hắn, bởi vậy Tuyết Uyên cảm thấy thời kỳ động dục của mình vẫn không chịu qua.
Tuyết Uyên cũng không dám tới gần Sơ Tranh.
"Tuyết Uyên đại nhân, ngài ở chỗ này làm gì? Đại Vương đang tìm ngài đó." Tiểu yêu tinh tò mò nhìn thiếu niên đứng trong góc nhỏ.
"Hóng mát!" Thiếu niên tức giận: "Mau mau cút, mắc mớ gì tới ngươi."
"..."
Tuyết Uyên đại nhân thật dữ.
Nhưng mà thật là đẹp.
Tiểu yêu tinh sợ chọc tới Tuyết Uyên, mạng nhỏ của mình khó giữ được, chạy nhanh như làn khói.
"Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
"..." Sao cô cứ như âm hồn bất tán thế hả!
Tuyết Uyên có chút cứng ngắc xoay người, Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
"Bản tôn... Bản tôn cảm thấy nơi này rất tốt!" Tuyết Uyên thẳng tắp sống lưng: "Bản tôn trốn tránh ngươi lúc nào, ngươi không nên nói bậy nói bạ!"
"Ồ."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc rời đi.
Tuyết Uyên thở phào, nhưng đáy lòng lại có chút cổ quái, cô cứ như vậy mà đi?
Nhất định có quỷ!
Cả ngày sau đó Tuyết Uyên đều nơm nớp lo sợ, sợ Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện. Nhưng mà đến trời tối, Sơ Tranh cũng không xuất hiện, hắn hơi yên tâm một chút.
Sự thật chứng minh hắn quá ngây thơ.
Tuyết Uyên đứng dưới đáy hố, ngửa đầu nhìn người ở phía trên, tức giận gầm thét: "Ngươi có thấy ấu trĩ không hả."
Vậy mà lại ở đây đào hố chờ hắn nhảy?!
Sao cô lại nhàm chán như vậy chứ!
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, hai tay giao nhau, đặt trên đầu gối, biểu cảm nghiêm túc, nhưng cái tư thế này, không khỏi có chút ngoan.
"Ngươi có muốn đi lên không?"
"Bản tôn muốn lên liền lên..." Tuyết Uyên nhảy lên, kết quả không nhảy lên được, ngược lại té xuống: "Ngươi!"
"Có muốn đi lên không?" Sơ Tranh lại hỏi một lần.
"..."
Tuyết Uyên không chịu thua, thử nhiều lần, phát hiện mình thật sự không thể lên được.
Tuyết Uyên cảm thấy mình là một con hung thú, vào Nam ra Bắc, loại chuyện gì mà chưa gặp qua, cho nên —— hắn co được dãn được, khuất phục.
...
Sơ Tranh mang Tuyết Uyên về.
"Vì sao gần đây lại trốn tránh ta." Thẻ người tốt luôn luôn trốn tránh mình, đã vài ngày rồi cô không được sờ cái đuôi, khó chịu.
"... Ngươi cho rằng bản tôn muốn." Tuyết Uyên bực mình, hắn cũng rất khó chịu!
"Thân thể của mình mà ngươi khống chế không nổi? Hay là có người uy hiếp ngươi?"
Tâm tình Tuyết Uyên vốn đã không tốt, bị Sơ Tranh hỏi như vậy, nên lời nói không thông qua đại não: "Bản tôn động..."
Gần đây không nghe hắn nói đói nữa, mà còn luôn trốn tránh mình...
Sơ Tranh nâng cằm Tuyết Uyên lên, khi hắn không có chút phòng bị nào hôn qua.
Dây cung căng cứng trong đầu Tuyết Uyên, ken két đứt phựt, trong đầu chỉ còn lại người trước mặt này.
Hắn hô hấp dần dần nặng nề, ánh mắt dần dần mơ màng, cánh tay vòng lấy cổ Sơ Tranh, Sơ Tranh đè lên người hắn, khoảng cách giữa hai người, lập tức bị đè ép đến không còn chút kẽ hở.
Ngón tay Sơ Tranh đẩy tóc mái trên trán Tuyết Uyên ra: "Cái này cũng không phải chuyện gì không thể nói, ngươi không cần giấu giấu diếm diếm." Mỗi giống loài đều sẽ có nhu cầu về phương diện này, đây chỉ là một loại bản năng, rất bình thường.
Tuyết Uyên: "..."
Sơ Tranh hôn hắn một chút: "Còn đang trong kỳ động dục?"
Tuyết Uyên muốn buông tay ra, Sơ Tranh lại đè hắn lại, giống như hắn không trả lời, cô sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tuyết Uyên bị ép gật đầu, vành tai nóng hổi, đáy lòng không khỏi có một loại cảm giác xấu hổ.
Khi hắn không đụng tới cô, đáy lòng chỉ có chút bực bội, thế nhưng chỉ cần đụng phải cô... Không, chỉ cần trông thấy cô, hắn liền cảm thấy mình toàn nghĩ tới những chuyện không thể hiểu thấu.
Sơ Tranh hơi chống thân thể dậy: "Muốn giao... Có muốn không?"
Tuyết Uyên cắn chặt răng, đột nhiên xoay người, vị trí hai người đảo ngược, nụ hôn cực nóng rơi xuống, bắt đầu vội vàng công thành đoạt đất.
Trong sơn động u quang mờ mịt, tiếng thở dốc mập mờ dần dần vang lên.
...
Tuyết Uyên ghé vào bên mép, lộ ra cánh tay và lồng ngực, trên đó mơ hồ có chút vết tích. Hắn bỗng nhiên xoay người, chống đỡ thân thể nhìn người nằm ở bên trong.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tuyết Uyên nhịn không được nghiến nghiến răng.
Cô lại đè mình ở phía dưới!
Tức giận!
"Nàng ngủ rồi sao?" Có lẽ vì vừa trải qua chuyện không thể miêu tả, nên thanh âm thiếu niên mềm hơn, trong lúc vô tình lộ ra mấy phần mị ý.
Hắn không cần tận lực, chỉ cần mỗi một âm tiết, liền có thể khiến người ta toàn thân mềm nhũn, đắm chìm trong âm thanh đầy mị hoặc của hắn.
Hắn là Hồ tộc, đây là bản lĩnh trời sinh của hắn.
Thanh âm Sơ Tranh rất nhẹ: "Còn muốn đến?"
"..." Tuyết Uyên trợn mắt trừng cô một cái: "Ta muốn hỏi nàng một vấn đề."
Mặt mày thiếu niên như hồng đào, chăn mền khoác lên bên hông, tóc đen tán ra, che chắn thân thể hắn như ẩn như hiện.
Cho dù chỉ là khuôn mặt an tĩnh, thì giữa hai đầu lông mày tựa hồ cũng cất giấu mấy phần mị thái, liếc nhìn hắn một cái, sẽ làm nhiệt huyết toàn thân sôi trào, một ánh mắt, có thể làm trái tim ngứa ngáy, có thể vì hắn mà làm bất cứ thứ gì.
Lúc trước Tuyết Uyên luôn luôn thu liễm, lúc này hắn không có bất kỳ thu liễm gì, tùy ý phát huy thiên phú thuộc về Hồ tộc.
Sơ Tranh tỉnh táo cắn đầu lưỡi.
"Nàng coi trọng ta vì cái gì?"
"Bởi vì ta là người tốt."
"Phốc." Tuyết Uyên trực tiếp cười ra tiếng, rất không khách khí nói: "Nàng nói con hổ bên ngoài là người tốt ta còn tin, nàng là người tốt, thì thế giới này không có người tốt nữa."
Đồ không biết xấu hổ này mà tính là người tốt cái gì?
Lừa gạt quỷ chắc!
Sơ Tranh: "..."
Sao ta lại không phải người tốt!
Sao ta lại không phải!
"Ta đối với chàng không tốt?" Giọng điệu Sơ Tranh lạnh đi mấy phần.
"Chuyện này và việc nàng đối tốt với ta không có quan hệ với nhau." Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao nàng tuyệt đối không phải là một người tốt."
"Vừa rồi ta còn giúp chàng giải quyết chàng động..."
Thiếu niên bỗng nhiên giơ tay che miệng cô lại, tức giận trừng cô.
Sao cái gì cô cũng dám nói thế hả!
Thiếu niên hơi hạ quai hàm: "Không cho phép nói đến cái này!"
Miệng Sơ Tranh bị che lại, nhưng không ảnh hưởng cô nói chuyện, chỉ là giọng nói có chút trầm: "Vì sao không thể nói đến, không phải ta giúp chàng giải quyết chàng động..."
"Nàng còn nói!" Thiếu niên giận: "Còn dám nhắc tới chuyện này, ta liền..."
"Như thế nào?"
"Không cho nàng sờ đuôi ta!"
Nói đến cái đuôi, ánh mắt Sơ Tranh sáng ngời, cô tới gần Tuyết Uyên: "Tuyết Uyên..."
Tuyết Uyên lập tức thối lui, cảnh giác nói: "Bản tôn mệt mỏi, bản tôn muốn ngủ!"
"Chàng cứ việc ngủ." Sơ Tranh léo hắn về: "Ngoan một chút."
"Không muốn." Tuyết Uyên rất kháng cự.
Ôm hắn mà còn muốn cái đuôi của hắn.
Không có cửa đâu!
Không cho!
Cái đuôi là của hắn, hắn không lộ ra, thì hắn cũng không tin cô có thể sờ được!
Nhưng mà Tuyết Uyên xem thường trình độ vô sỉ lại ấu trĩ của Sơ Tranh rồi.
Hắn rất không hiểu, sao cô có thể bày ra một vẻ mặt không chút cảm xúc, chững chạc đàng hoàng làm ra loại chuyện không biết xấu hổ thế chứ!
***
Chương này dành tặng cho MiyuEmami chúc nàng năm mới hạnh phúc ^^