"Chúng ta phải sống ở đây mười ngày, sao mà sống được mười ngày? Không có đồ ăn, cũng không có nước! Bọn họ đang muốn giết chết chúng ta!"
Trong đám người có người sụp đổ.
"Tôi muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này."
"Mọi người đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại trước đã."
"Sao mà tỉnh táo được! Chúng ta đều phải chết!"
Sơ Tranh quét mắt nhìn đám người, chỗ này có khoảng năm mươi người, còn có mấy khuôn mặt quen thuộc, đều là những người từng ở trên cùng một chiếc thuyền với nguyên chủ.
Sơ Tranh không muốn ở cùng với đám người ồn ào lắm mồm này, thừa dịp bọn họ còn đang cãi lộn, rời đi từ bên mép.
Tô Lê nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ấy nhìn đội ngũ người đông thế mạnh, nhưng hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Lại nhìn Sơ Tranh rời đi như đã định liệu từ trước...
Tô Lê khẽ cắn môi, đuổi theo Sơ Tranh.
...
Phần lớn người trong đội ngũ khóc lóc ồn ào xong, cuối cùng tỉnh táo lại, có người đứng ra tổ chức đội ngũ.
Bọn họ chia ra làm mấy tiểu đội, khi chia đến cuối cùng, mới phát hiện thiếu đi hai người.
Không ai chú ý tới chuyện có người rời đi, đương nhiên bọn họ cũng không xác định, người này rốt cuộc là rời đi, hay là...
Bọn họ không thể chờ mãi ở chỗ này, thời gian mười ngày, bọn họ cần thức ăn và nước uống.
Thế là mấy tiểu đội phân tán ra, tiến vào bên trong.
Rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá rụng.
Một tiểu đội mười người, lúc này người dẫn đội chính là một nam sinh, nhìn tuổi tác không lớn lắm, sắc mặt không tốt đi ở phía trước.
"A..."
Phía sau đội ngũ đột nhiên rít lên một tiếng.
Nam sinh lập tức quay về.
"Chết... Người chết..."
Ở trong bụi cỏ ven đường, khúc xương trắng hếu được mang ra.
"Chỗ này cũng có!"
Không chỉ có hai bên, ngay cả phía dưới lớp lá rụng bọn họ đang giẫm lên, cũng có xương cốt trắng hếu.
"A!"
Phía sau lại rít lên một tiếng.
Một người treo ngược từ trên cây xuống, nắm lấy bả vai nữ sinh đứng ở bên mép, nhấc lên, cắn một cái trên cổ nữ sinh.
Ừng ực ừng ực...
Nữ sinh bị bắt giãy dụa thét lên, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
"Ồn ào quá."
Thanh âm trong trẻo từ phía bên cạnh truyền tới.
Huyết tộc cắn nữ sinh, buông tay, nữ sinh ngã xuống đất.
Người trong đội ngũ cứng ngắc đứng một bên, không ai dám tiến lên.
Huyết tộc rơi xuống, cung kính đứng bên cạnh: "Có lỗi với đại nhân, ta thật sự quá đói."
Đám người nhìn bóng người nhảy xuống trên một thân cây cách đó không xa, cô nhìn sang bên này một chút, giọng điệu lãnh đạm: "Không có lần sau."
"... Vâng." Huyết tộc không cam lòng nhìn đám người một chút, nhanh chóng chạy về.
"Cô... cô đứng lại!" Một nữ sinh trong đội ngũ đột nhiên lên tiếng, gọi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi lại.
Cô ta nhớ rõ người này, đến đây cùng bọn họ.
Nhưng về sau chưa từng nhìn thấy cô...
"Có việc?"
"Cô là nhân loại!" Người kia nói: "Vì sao cô... ở... ở cùng một chỗ với Huyết tộc?"
"Ai quy định nhân loại không thể ở cùng một chỗ với Huyết tộc?" Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh đều là lãnh ý bức người.
Không ở cùng Huyết tộc, đám người các ngươi có thể giúp ta phá sản sao?
Người giúp ta phá sản đều là người tốt!
Huyết • người tốt • tộc: "..." Cũng không muốn, chỉ là uống ngụm máu, thật đói nha!
Nữ sinh: "..."
Sơ Tranh quay người tiếp tục đi, nữ sinh khẽ cắn môi, đột nhiên theo sau: "Cô dẫn chúng tôi theo cùng."
Giọng nói kia không phải thỉnh cầu, mà càng giống như vênh mặt hất hàm sai khiến hơn
Cô có thể ở cùng một chỗ với Huyết tộc, chứng minh cô có bản lĩnh.
Đi theo cô tương đối an toàn...
Sơ Tranh liếc cô ta một cái.
Nữ sinh mặc váy bồng bồng, coi như sạch sẽ, chỉ là tóc hơi loạn, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng ưỡn bộ ngực nhỏ lên, so với những nữ sinh run lẩy bẩy phía sau mà nói, thì cũng được cho là lớn mật.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Dựa vào cái gì?"
Cho dù dung mạo ngươi đẹp, thì cũng không thể vênh mặt hất hàm sai khiến ta được!
"Chúng ta đều là con người." Nữ sinh đúng lý hợp tình nói: "Mọi người phải giúp đỡ nhau, nơi này cổ quái như vậy, người nhiều mới có thể sống sót."
Sơ Tranh: "..."
Rõ ràng là coi trọng lực chiến đấu của ta.
Còn nói cái gì nhiều người mới có thể sống sót.
Tuyệt đối không thành thật!
"Ai nói với cô tôi là con người?" Ta đây là Huyết tộc! Giúp đỡ là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể.
"..."
Nữ sinh trừng mắt, biểu cảm trên mặt biến đối cực nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp kiểu gì.
Đi cùng bọn họ, không phải nhân loại thì là cái gì?
Chẳng lẽ lại có thể là Huyết tộc?
"Cho dù cô không muốn giúp chúng tôi, thì cũng không cần như vậy chứ!" Nữ sinh đột nhiên kịp phản ứng: "Sao cô có thể máu lạnh như thế?"
Sơ Tranh chỉ huy Huyết tộc: "Ăn hết bọn chúng đi!"
Đôi mắt Huyết tộc lập tức sáng lên, bổ nhào qua phía đám người.
Đám người bị dọa đến hét ầm lên, tranh nhau chạy vào trong rừng.
Sơ Tranh gọi Huyết tộc trở về.
Huyết tộc: "..."
Không phải nói cho ta ăn sao?!
Sơ Tranh chỉ muốn dọa cho đám người ồn ào này biến đi mà thôi.
Huyết tộc rất muốn hỏi Sơ Tranh, vừa rồi cô nói mình không phải nhân loại, đó có phải sự thật hay không...
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của Sơ Tranh, Huyết tộc liền yên lặng ngậm miệng.
Mặc kệ cô là người hay là Huyết tộc, mình cũng không phải là đối thủ của cô.
....
"Cô về rồi." Cây nấm ngồi xổm Tô Lê, thấy Sơ Tranh trở về, lập tức đứng dậy chạy tới.
Huyết tộc phía sau ném đồ vật trong tay xuống đất, toét miệng lộ ra nụ cười: "Ăn đi tiểu khả ái."
Huyết tộc này có một mái tóc đỏ cực lóa mắt, một gương mặt như em bé, còn có thêm hai núm đồng tiền, có thể nói là rất đẹp.
Nhưng Tô Lê hoàn toàn không cảm thấy.
Cô ấy chỉ cảm thấy Huyết tộc này thật đáng sợ.
Tô Lê không dám khiêu chiến với Huyết tộc, ngoan ngoãn nhặt trái cây trên đất lên: "Vừa rồi tôi nghe thấy bên kia có người thét lên, là những người kia sao?"
"Không phải sao." Người nói chuyện chính là Huyết tộc: "Ngon miệng giống như tiểu khả ái cô vậy."
Tiểu khả ái ngon miệng...
Tô Lê nhịn không được nổi da gà khắp người.
Đều là Huyết tộc, mà sao lại khác xa nhau vậy? Nhìn bạn cùng phòng của cô ấy đi, cao quý lãnh diễm, ưu nhã tôn quý, đây mới là Huyết tộc, nào giống Huyết tộc này, lỗ mãng vô sỉ!
Tô Lê tới gần Sơ Tranh, cảnh giác nhìn chằm chằm Huyết tộc kia.
Huyết tộc hừ lạnh một tiếng, thân thể nhảy lên, ẩn vào trong bụi cây.
Ngay lúc Tô lê thở phào, Huyết tộc bỗng nhiên treo ngược người xuống, dọa cho Tô Lê sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi sập xuống đất.
"Ha ha ha ha, đồ hèn nhát."
Tô Lê: "..."
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn Huyết tộc một cái, Huyết tộc lập tức ngậm miệng, vụt trở lại trên cây, không có động tĩnh.
Tô Lê yên lặng gặm trái cây, không ngon lắm, nhưng mà có thể nhét đầy bao tử.
"Quên nói cho cô biết, đây là trái cây kết ra từ cây ăn quả sinh trưởng trong đống thi thể."
Thanh âm không có ý tốt của Huyết tộc vang lên bên tai Tô Lê.
"Ọe..."
Tô Lê ghé vào bên cạnh ói mửa.
Sau khi nôn ra, Tô Lê suy yếu hỏi Sơ Tranh: "Hắn... Hắn nói sự thật?"
Sơ Tranh ngay thẳng gật đầu: "Ừ."
"Ọe..."
Tô Lê nôn đến trời đất tối tăm quay cuồng.
Sơ Tranh: "..."
Trái cây cũng không phải do thi thế biến ra, có gì mà phải nôn?
Cái đảo này vốn không phải dành cho con người sống, có thể tìm được một chút đồ ăn, đã coi như không tệ.