Thiếu niên buông áo trắng pha tạp vết máu xuống, tay áo nửa xắn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay bị trầy da từng mảng.
Sơ Tranh thành thật trả lời: "Tôi cứu anh, là bởi vì tôi phải làm một người tốt, anh chỉ cần cảm thấy tôi là người tốt là được." Ngày nào cũng phải tẩy não thẻ người tốt.
【...】 Có phải tiểu tỷ tỷ đối với hành vi của mình có hiểu lầm gì đó rồi không!?
Không!
Tiểu tỷ tỷ là đối với cả người cô đều tồn tại một loại hiểu lầm mê muội!
Biểu cảm của Chức Không trong nháy mắt trở nên cổ quái.
Người tốt...
Cô đã đề cập đến mấy lần.
Cái từ này nếu đặt trên người nhân loại bên ngoài, thì hắn có lẽ sẽ tin tưởng.
Nhưng đặt trên người Huyết tộc...
Không phải hắn không có lương tâm, mà là ở trước mặt chủng tộc này, hắn không cách nào dùng lương tâm để cân nhắc được.
"Cô cứu tôi một lần..." Chức Không không muốn thiếu phần nhân tình này.
Về phần lần trước, Chức Không căn bản không cảm thấy là Sơ Tranh cứu hắn.
Chính như hắn nói, nếu như không phải Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, thì Huyết tộc kia căn bản sẽ không động thủ với hắn.
Chức Không nhấp môi dưới, kéo cổ áo mình ra: "Trên người tôi chỉ có máu là thứ cô cần, cô uống đi."
Làn da Chức Không rất trắng, cần cổ thon dài lộ ra.
Sơ Tranh thậm chí có thể trông thấy mạch máu dưới làn da hắn.
Mùi máu tăng cực kỳ nhạt phiêu đãng trong không khí.
Hương vị kia thơm ngọt lại mê người.
Bản năng chết tiệt của Huyết tộc!
Sơ Tranh nhịn không được tới gần thiếu niên, Chức Không có chút khẩn trương.
Hắn bị thân vương Lucy bắt được một thời gian dài như vậy, trên thực tế chỉ bị nhốt, Lucy càng thích người khác chủ động đi lấy lòng, phục thị cô ta hơn, chứ không thích ép buộc.
Cho nên hắn cũng chưa từng bị Lucy cắn qua.
Còn những Huyết tộc khác, càng không thể nào cắn được hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Cảm giác được hơi thở băng lãnh phả vào cần cổ, thân thể càng kéo căng hơn.
"Anh rất bẩn."
Chức Không lập tức mở mắt ra.
Nữ sinh đã lui lại, kéo lấy áo choàng, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Chức Không đánh giá trên dưới mình một lần, thời gian hắn bị ném tới đây, so với thời gian đám người này đi lên còn sớm hơn.
Hơn nữa còn phải tránh né những Huyết tộc đó, nên trên người hắn chắc chắn rất bẩn.
Chỉ là bị cô nói ra như vậy...
Gương mặt Chức Không nhịn không được nóng lên.
"Tự cô không cắn đấy." Trên gương mặt từ trước đến nay luôn trầm ổn của thiếu niên, lộ ra mấy phần quẫn bách.
"Để dành đó đi." Sơ Tranh dừng một chút: "Dù sao chắc chắn tôi sẽ còn cứu anh, đến lúc đó anh tắm rửa sạch sẽ chút."
Chức Không: "..."
Quả nhiên là xem mình như thức ăn dự trữ sao?
...
Huyết tộc nói mười ngày sau tới đón bọn họ, khi máy bấm giờ chạy về số không, trên đường ven biển liền có đạn tín hiệu phát lên.
Có thuyền dừng sát ở bờ biển, đón nhân loại trên đảo Tử Vong trở về.
Chức Không đứng bên vách núi, nhìn chiếc thuyền dừng ở sát bên kia.
"Anh không đi?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Tôi không không tới cùng các cô, đi lên sẽ bị phát hiện." Chức Không nói.
"Ở trên đảo không có đồ ăn." Anh sẽ chết đói!
"Tôi..."
"Đi theo tôi đi." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Nếu như anh muốn báo thù, thì tốt nhất nên nghe tôi."
Không mang thẻ người tốt đi, chẳng phải ta đi chịu tội không công à?
Nhất định phải mang đi!
Đánh gãy chân cũng phải mang đi!
Chức Không ngước mắt nhìn cô, trên gương mặt non nớt xuất hiện một tia kinh ngạc hiếm có: "Cô... Sao cô biết..."
Sao cô biết hắn muốn báo thù?
"..." Bởi vì ta có Vương bát đản cung cấp tư liệu nha! "Tôi chính là biết!"
"..."
Sơ Tranh nghiêm mặt: "Anh có muốn báo thù không?"
"Cô có thể giúp tôi?"
"Chuyện anh muốn làm, tôi đều có thể giúp anh." Nguyện vọng của thẻ người tốt đều phải thực hiện... Trước lừa gạt về rồi nói tiếp đi.
Chức Không không muốn tin tưởng cô.
Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn gật đầu.
Thời điểm đến là ban đêm, thì tất nhiên thời điểm rời đi cũng là ban đêm.
Sơ Tranh gỡ áo choàng xuống, bao lấy Chức Không, sau đó dẫn hắn đi về phía chiếc thuyền bên kia.
"Lên thuyền không có vấn đề gì sao?" Chức Không hỏi cô.
Sơ Tranh tự tin gật đầu: "Đương nhiên không có vấn đề." Không có vấn đề gì là nắm đấm không giải quyết được.
"Sơ Tranh, Sơ Tranh." Tô Lê không biết chui từ đâu ra, nhanh như chớp chạy tới: "Ô ô ô, thiếu chút nữa là tôi cho rằng mình không gặp được cô nữa."
"Bây giờ gặp rồi."
Trên người Tô Lê không bẩn lắm, nhưng dù sao cũng đã mười ngày rồi chưa được rửa mặt, không tính là tốt được.
"Tô Cực nói muốn hút khô máu của tôi, cô biết không hắn..."
Ánh mắt Tô Lê liếc qua phía sau, Tô Cực đang nghênh ngang đi tới.
Biểu cảm của cô gái nhỏ lập tức cứng ngắc.
Hai chân hơi run rẩy, chuồn thẳng sang bên phía Sơ Tranh.
"Đại nhân." Tô Cực đi đến bên cạnh Sơ Tranh: "Ngài không sao chứ?"
"Ừ." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Tô Lê nói ngươi muốn hút khô máu của cô ấy?"
"..." Tô Cực lập tức cười lấy lòng: "Không có, đại nhân, ngài đừng nghe cô ta nói bậy, ta là một Huyết tộc tốt, không tùy tiện cắn người."
Tô Lê: "..."
Đánh rắm!
Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đang cắn người linh tinh đấy thôi!
Sơ Tranh rời đi mấy ngày, ngày nào Tô Cực cũng dọa cô ấy, làm cô ấy sắp phát bệnh thần kinh rồi đây này.
"Lần sau muốn làm gì, đừng chỉ nói mà không làm." Sơ Tranh giáo dục hắn.