"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, ta sẽ an bài thoả đáng."
Bruno đưa Sơ Tranh tới cửa.
"Ừ." Sơ Tranh lạnh lùng gật đầu.
Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, cản Bruno còn muốn nói chuyện ở bên ngoài.
Sơ Tranh đi vào phòng mấy bước, người trên giường, nháy mắt xuất hiện trong đáy mắt cô.
Thiếu niên bị người bịt mắt, cột lên giường thành hình chữ đại (大), miệng cũng bị bịt lại, đang giãy giụa trên giường.
Có lẽ là nghe thấy âm thanh, hắn yên tĩnh lại.
Sơ Tranh: "..."
Ai làm!
Sơ Tranh đi qua, kéo đồ bịt mắt thiếu niên xuống.
Tầm mắt thiếu niên rõ ràng lên.
Đôi mắt hắn hơi trừng lớn.
Sơ Tranh lấy đồ trong miệng hắn ra.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Thanh âm hắn khàn khàn, giống như hơi nghi hoặc và kinh ngạc.
"Đây là phòng của tôi." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi không ở đây thì ở đâu."
Đáy lòng Chức Không dâng lên một cỗ ý lạnh: "Cô... là nữ vương Huyết tộc?"
"Xem như thế đi." Dù sao cũng là tiền nhiệm.
Nữ vương Huyết tộc...
Cô lại là nữ vương Huyết tộc.
Trong lúc nhất thời Chức Không không biết nên nói cái gì.
Cho rằng mình sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, ai có thể nghĩ sẽ là cô...
Sự phẫn nộ trong lòng lúc nãy, cùng với sự khẩn trương, thấp thỏm, chẳng biết tại sao đều trở nên mờ nhạt.
Chức Không hít sâu, sắp xếp lại ngôn ngữ: "Cô bảo Tô Cực trói tôi ở đây?"
Phòng của cô.
Tô Cực là người của cô.
Tô Cực trói mình ở đây, chắc chắn là ý của cô.
"... Tôi chỉ bảo Tô Cực mang anh tới."
Ai biết hắn lại trói luôn người lại!
Điều này không hề có một xu quan hệ nào với ta!
Ta là người tốt!
"Hắn mang tôi tới đây như thế." Thiếu niên nhấc tay lên, một giây sau bị kéo căng, rốt cuộc không nhấc lên nổi.
Sơ Tranh phủ nhận: "Không có quan hệ với tôi, không phải tôi sai khiến."
Thiếu niên khẽ cắn môi, cảm thấy tư thế của mình lúc này có chút cổ quái, hắn nói: "Cô thả tôi ra trước đi."
Sơ Tranh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần: "Tôi cảm thấy..."
Đôi mắt thiếu niên hơi trừng lớn.
Ánh mắt Sơ Tranh dao động, rơi vào trên mặt hắn: "Như thế này rất tốt."
Trói thẻ người tốt lại, càng nhìn càng thấy đẹp.
Chức Không: "..."
【...】 Vương Giả thở dài.
Hiện tại nó đã bổ não xong kịch bản: Bá đạo tổng tài nâng cằm "tiểu kiều thê" lên, nói "chỉ cần em lấy lòng tôi, những thứ em muốn, hết thảy tôi đều có thể cho em".
Không phải là tiểu tỷ tỷ quá công.
Là tiểu tỷ tỷ quá biến thái.
Có con gái nhà ai, mà có thể trói con trai nhà người ta lên giường, còn nói như thế rất tốt?
Trên gương mặt thiếu niên nổi lên mấy phần đỏ ửng mất tự nhiên, không biết là buồn bực hay là xấu hổ.
Hắn cắn răng hỏi: "Cô muốn thế nào?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng phải tóc thiếu niên, cô vuốt vuốt, tóc không phải rất mềm, cô không thích.
Cho nên ngón tay Sơ Tranh trượt xuống gương mặt thiếu niên.
Nơi này rất mềm.
Không có tóc sờ, sờ sờ mặt cũng không tệ.
Ngón tay lạnh buốt, lướt qua gương mặt hắn, giống y như một khối băng...
Thiếu niên nghiêng đầu đi, ngón tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không.
Sói con lộ ra răng nanh sắc bén, tràn ngập đề phòng nhìn cô.
Ngón tay Sơ Tranh rơi vào cổ hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo ra.
Sơ Tranh cúi người xuống, hơi thở lạnh buốt phả vào cổ hắn: "Tôi hơi đói."
Không biết vì cái gì, luôn cảm thấy vật nhỏ rất thơm.
Đặc biệt muốn cắn.
Thân thể thiếu niên đột nhiên kéo căng.
Thân thể không thể động đậy, giờ phút này hắn chính là miếng thịt nằm trên thớt.
Thiếu niên nhắm mắt lại, khi mở ra, bên trong chỉ còn lại sự lạnh lùng đến vô tận.
"Lần đó trên đảo Tử Vong, coi như tôi nợ cô, cô muốn cắn thì cứ cắn đi." Thiếu niên không thèm đếm xỉa.
Đây là hắn nợ cô.
Sớm muộn gì cũng phải trả.
Đôi môi lạnh buốt rơi vào cổ hắn, nhẹ nhàng liếm cắn, thiếu niên có thể cảm giác được hàm răng của cô, lướt qua làn da.
Thân thể của hắn có chút cảm giác khác thường.
Nơi bị cô liếm cắn, dường như có dòng điện lan tràn ra.
Răng nanh sắc bén đâm rách làn da, con người Chức Không trong nháy mắt co rút lại.
Một giây sau đau đớn và lãnh ý đồng thời cuốn tới.
Máu tươi làm màu sắc trong đôi mắt Sơ Tranh càng thêm sâu, dần dần nhuộm thành màu tím xinh đẹp, lưu kim hiện lên, thần bí mà tôn quý.
Cơ thể Chức Không hơi cuộn lại.
Đáng tiếc bởi vì bị trói, nên không cách nào hoàn thành được.
Sơ Tranh giơ tay, cởi bỏ trói buộc trên người hắn, kéo hắn để hắn ôm lấy mình.
Huyết dịch trong thân thể xói mòn, cùng với sự đau đớn trên cổ, làm Chức Không phi thường khó chịu.
Cho nên phát hiện có cái gì đó để ôm, hắn theo bản năng ôm chặt.
Trong phòng chỉ có âm thanh nuốt rất nhỏ.
【 Tiểu tỷ tỷ, mẹ nó đừng uống nữa, sắp chết người rồi!! 】
Dễ uống!
【 Vậy cô cũng không thể uống như vậy được!!! 】 Vương Giả phát điên: 【 Thẻ người tốt treo cô liền kéo ngược lại theo! 】
Không sao, kéo ngược lại thì cứ kéo ngược lại đi.
【...】 Vương Giả cảm thấy mình không ngăn cản được Sơ Tranh nữa.
Rốt cuộc Sơ Tranh cũng không phát rồ đến mức hoàn thành thành tựu kéo ngược lại.
Sơ Tranh có điểm không tha —— lại uống thêm một ngụm.
【...】 Có thể bóp chết ký chủ không?!
Sơ Tranh liếm liếm cổ Chức Không, máu trong nháy mắt ngừng lại.
Cô chống thân thể dậy, nhìn trong ngực người.
Thiếu niên dung mạo tinh xảo sắc mặt hơi trắng bệch, đau đớn khiến cho hắn chau mày, bộ dạng có chút đáng thương.
Sơ Tranh: "..."
Quả nhiên trong tiểu thuyết viết cái gì mà nhân loại bị Huyết tộc hút máu sẽ có khoái cảm đều là gạt người!
Thẻ người tốt rõ ràng rất thống khổ!
Tiểu thuyết hại người!!
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào cánh môi Chức Không, cánh môi hé mở, đầu lưỡi màu hồng như ẩn như hiện, giống như lời mời gọi vô thanh vô tức.
Sơ Tranh cúi đầu hôn lên môi hắn.
Thẻ người tốt của mình, hôn hôn thì thế nào?!
Cứ muốn hôn đấy!
Chức Không mất máu quá nhiều, thân thể như nhũn ra, chóng mặt, căn bản không có cách nào cự tuyệt.
...
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc gọi Tô Cực đến.
"Đại nhân." Đầy mặt Tô Cực đều là cầu được khích lệ.
Ánh mắt Sơ Tranh phức tạp nhìn hắn.
Tô Cực chớp mắt.
Sơ Tranh không nói chuyện.
Tô Cực tiếp tục chớp mắt.
Sơ Tranh vẫn không nói chuyện.
"Điện hạ?"
Có lời gì ngài cứ nói thẳng đi mà!
"Ta hỏi ngươi..." Cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng.
"Điện hạ ngài cứ nói."
Ngón tay Sơ Tranh sờ sờ ghế sofa, đầu ngón tay lại cào cào.
Cô nghiêm mặt, bảo Tô Cực tới gần một chút.
Tô Cực ngờ vực tiến lên, Sơ Tranh thấp giọng hỏi hắn một câu.
Biểu cảm của Tô Cực có chút cổ quái: "Điện hạ... trước kia ngài chưa từng ăn như thế sao?"
Giọng nói của Sơ Tranh vô cùng lạnh nhạt: "Thân là nữ vương, không thể tùy tiện cắn người."
Phương thức ăn của nguyên chủ lúc trước, đều là chọn lựa huyết dịch tinh khiết nhất, đựng trong dụng cụ đưa tới.
Làm sao có thể ôm người mà cắn?
Sự tôn quý ưu nhã của nữ vương không cần sao?!
Tô Cực gãi gãi đầu: "Muốn làm cho đồ ăn không thống khổ như vậy, rất đơn giản, ngài chỉ cần lúc ăn, cùng hắn làm là được rồi."
"Tô Cực!" Chẳng biết Bruno đứng ở cửa ra vào từ bao giờ: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì với điện hạ đấy?! Cút ra đây!"
Tô Cực: "..."
Rõ ràng là điện hạ chủ động hỏi ta!!
Rống ta làm gì!
Lão già họm hẹm này không biết tốt xấu!!
"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?" Sơ Tranh bất mãn.
Dọa ta sợ nhảy dựng!
Đêm hôm khuya khoắt Huyết tộc đều thích lắc lư một cách xuất quỷ nhập thần như thế sao?!
Vì sao Tô Cực vào lại không đóng cửa!
Tiện tay đóng cửa là một thói quen tốt!
Bruno thu lại thần sắc: "Điện hạ, ta chỉ là..."
"Chuẩn bị một chút ăn đưa tới đây." Sơ Tranh không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: "Bổ huyết."