"Cô nhỏ giọng một chút!" Chức Không thấp giọng quát một tiếng.
Con ngươi Tô Lê quay tròn chuyển động hai vòng, hạ giọng: "Cậu muốn chạy?"
Chức Không ngầm thừa nhận.
"Cậu điên rồi à?" Tô Lê kinh hãi: "Bên ngoài đều là Huyết tộc, cậu ra ngoài sẽ bị bắt lại."
Chức Không nhíu mày.
"Cậu không biết sao?" Tô Lê nói: "Khi tôi tới đã nhìn thấy, bên ngoài có rất nhiều Huyết tộc tuần tra, cậu căn bản không chạy ra được đâu."
Cho nên cho tới tận bây giờ cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Với đôi chân nhỏ ngắn này của cô ấy, có lẽ vừa ra ngoài được vài phút là treo.
"Vậy cũng phải thử một chút." Bây giờ là ban ngày.
"Hả..." Tô Lê càng mờ mịt hơn: "Cậu chạy cái gì nha? Sơ... Điện hạ đối với cậu tốt như vậy mà?"
"Chuyện này không liên quan tới cô."
Chức Không trèo qua tường, biến mất ở trước mặt Tô Lê.
Tô Lê trừng mắt nhìn, gãi gãi đầu.
"Tiểu khả ái, đứng đây làm gì thế?" Tô Cực bọc áo choàng, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, trên gương mặt em bé tràn đầy ý cười nghiền ngẫm.
Tô Lê sợ tới mức co lại trong góc tường.
Sao ở đâu cũng có thể gặp phải tên biến thái này thế.
"Tô Cực anh đừng tới đây!!"
"Cô đứng đây làm gì?" Tô Cực đánh giá bốn phía: "Muốn chạy?"
"... Không có... Không có." Tô Lê run lẩy bẩy: "Tôi chỉ... Tùy tiện đi dạo, tại sao tôi phải chạy, nơi này rất tốt!!"
Cô ấy thẳng tắp sống lưng.
Tô Cực đi sang bên cạnh tường, Tô Lê nuốt một ngụm nước bọt: "Tô Cực, có phải anh có bệnh hay không, cứ luôn làm tôi sợ!"
Bước chân của Tô Cực hơi ngừng lại: "Tiểu khả ái, đáng lẽ ra cô phải cảm ơn ta đấy, ta đang rèn luyện lòng can đảm cho cô."
"Phi, ai cần anh rèn luyện!" Tô Lê tức giận trừng hắn.
Lần nào cũng đột nhiên xuất hiện.
Bây giờ còn chưa bị hù chết, Tô Lê cũng cảm thấy sức sống của mình thật mãnh liệt.
"Chỗ này khắp nơi đều là Huyết tộc, cô là một nhân loại, lòng can đảm không lớn một chút, sao có thể sống nổi ở đây?" Tô Cực lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: "Ta đều muốn tốt cho cô thôi."
"Anh không xuất hiện trước mặt tôi, thì chính là tốt cho tôi nhất."
Tô Lê tránh khỏi hắn, chạy vào bên trong.
Tô Cực nhìn tường thành một chút, quay người đi theo Tô Lê.
"Ta không xuất hiện bên cạnh cô, cô sẽ nhàm chán lắm nha."
"Anh cách xa tôi ra một chút!"
"Tiểu khả ái, cô chậm một chút..."
Hai người một trước một sau đi vào, đi không bao xa, có Huyết tộc tiến đến, gọi Tô Cực lại.
"Tô Cực các hạ..."
Tô Cực nghe xong, không rõ ý vị nhìn về phía nơi xa.
Tô Lê đang nhìn sang bên này.
"Người không có việc gì, mang về trước đi, chuyện này không cần nói với điện hạ."
"Dạ."
Tô Cực đi qua phía Tô Lê, gương mặt luôn cười hì hì, khó có khi trầm xuống: "Cô có biết nếu như điện hạ biết được cô yểm hộ Chức Không chạy trốn, ngài ấy sẽ xử lý cô thế nào không?"
"..." Tô Lê không lên tiếng.
"Điện hạ hạ lệnh, nếu Chức Không chạy, chúng ta cũng sẽ liên lụy theo, có phải cô cố ý không?"
Tô Lê yếu ớt nói: "Tôi không biết..."
Tô Cực hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất cô đừng nên có suy nghĩ chạy trốn, bên ngoài cũng không phải trong lâu đài cổ, những Huyết tộc đó sẽ không lễ nhượng cô."
Tô Cực nói xong cũng nhanh chân rời đi.
Tô Lê đứng tại chỗ, một hồi lâu mới chạy theo sau.
Tô Cực phía trước hơi nhếch môi lên.
Sơ Tranh đương nhiên chưa từng nói Chức Không chạy, bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ.
Dù sao Chức Không cũng căn bản không chạy ra được.
...
Chức Không vừa bị mang về, thì có Huyết tộc tới mời hắn đến thư phòng.
Tô Cực đứng ở ngoài cửa.
"Chuyện vừa rồi, ta sẽ không nói cho điện hạ biết." Tô Cực nói.
"Cảm ơn."
"Không cân khách khí, ta cũng không phải vì cậu." Tô Cực làm dấu tay xin mời.
Trong thư phòng.
Bầu không khí có chút áp lực.
Thiếu niên giẫm lên thảm tiến vào, ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang quỳ trên đất, con ngươi hơi co rụt lại, đáy lòng rung động.
Mặc dù Tô Cực biết tình huống trong thư phòng không tốt lắm, nhưng cũng không nghĩ tới lại là một hình ảnh như thế.
Đây chính là thân vương...
"Tới đây."
Cô gái ngồi sau án thư, vẫy tay gọi thiếu niên..
Ngón tay Chức Không run rẩy, tứ chi giống như bị rót chì, hắn vòng qua Lucy, đi đến bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay vòng qua eo hắn: "Người ở đây, anh muốn xử trí cô ta thế nào?"
"... Cô ta... Là thân vương." Giọng nói của Chức Không hơi phát run: "Cô không thể tùy tiện xử trí cô ta."
Sơ Tranh nhẹ nhàng kéo hắn một chút, hai chân Chức Không vốn đã có chút không nghe sai khiến, bị kéo một cái như thế, làm hắn trực tiếp ngồi vào trong ngực Sơ Tranh.
Cái ôm băng lãnh, nhưng lại làm dịu đi sự cứng ngắc của Chức Không.
Sơ Tranh cầm tay hắn, đặt lên cánh môi hôn một cái: "Vì sao không thể?"
"Cô ta là thân vương của Huyết tộc..."
"Tôi là nữ vương của Huyết tộc."
Chức Không: "..."
Không phải nói thân vương của Huyết tộc không thể tùy tiện xử trí sao?
"Điện hạ..." Không biết Lucy trải qua chuyện gì, mà lúc này không còn chút xinh đẹp vũ mị nào như lúc trước Chức Không nhìn thấy nữa, chỉ có ẩn ẩn thống khổ và sợ hãi: "Lucy biết sai rồi."
"Sai chỗ nào?" Sơ Tranh ôm lấy thiếu niên, hỏi rất hờ hững.
"Không nên có... ý nghĩ quá phận với Chức Không." Lucy cơ hồ là cắn răng mà nói.
"Không đúng."
Thanh âm kia nhẹ nhàng chậm chạp lại bình tĩnh, cũng không có bao nhiêu chập chùng.
Rơi vào trong tai Lucy, lại phá lệ làm người ta sợ hãi.
Người ở trước mặt cô ta lúc này, là vương giả chân chính.
Mà không còn là nữ vương điện hạ lúc trước, làm cái gì cũng cần người ta chỉ điểm nữa.
"Lucy... Lucy còn sai ở điểm nào nữa?"
"Những gì ngươi từng làm với hắn, còn cần ta nói sao?"
"..." Lucy cúi thấp đầu, cơ thể hơi run rẩy, tựa hồ nghĩ đến những chuyện mình trải qua trước đó, sắc mặt đều tái nhợt đi mấy phần.
Những chuyện kia, Chức Không từng nói với cô sao?
Chỉ là một nhân loại...
"Thân vương Lucy, thừa dịp điện hạ còn chưa tức giận, ngài mau nói đi." Tô Cực nhắc nhở.
Bằng không thì lát nữa sẽ đi cho cá mập ăn!
"Điện hạ, ta là thân vương, ngài không thể làm vậy với ta."
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta, giống như một đầm nước trong suốt không hề có chút gợn sóng, cánh môi cô hé mở: "Ai biết ngươi ở chỗ ta?"
"..." Lucy trừng lớn mắt, giống như không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Hôm nay cô ta tới đây, trừ Huyết tộc đi theo mình, thì quả thực không có ai biết cả.
Có thế nào cô ta cũng không ngờ tới, nữ vương điện hạ lại để ý đến Chức Không như thế.
Sớm biết...
Không có sớm biết.
"Điện hạ, ta biết sai rồi." Lucy rất có giác ngộ của kẻ yếu thế: "Những chuyện lúc trước ta thật xin lỗi Chức Không, là ta bị ma quỷ ám ảnh, đều là lỗi của ta..."
Chức Không kéo căng thân thể, hung hăng siết chặt nắm đấm.
Sơ Tranh gác cằm lên hõm vai Chức Không, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Anh tới hay là tôi tới."
"Tôi có thể giết cô ta?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh hôn hắn, Chức Không muốn tránh, nhưng cuối cùng lại cứng đờ không nhúc nhích, mặc cho Sơ Tranh hôn lên mặt hắn: "Anh muốn làm cái gì cũng có thể."
Cho dù người ôm mình băng lãnh không có nhiệt độ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
Chức Không chống lấy bàn đứng dậy, Sơ Tranh buông hắn ra.
Lucy nhìn thiếu niên: "Chức Không, là lỗi của ta, xin ngươi hãy tha thứ cho ta, chuyện lúc trước, là ta có lỗi với ngươi... Thật xin lỗi."
Đáy mắt Chức Không xẹt qua một tia ưu thương và phẫn nộ: "Xin lỗi có thể làm cho tộc nhân của ta sống lại sao?"
Trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Chức Không có những cảm xúc không phù hợp với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.