【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Linh Tích, cứu vớt Linh Tích hắc hóa. 】
Ta còn là kỳ tích đây này.
Sơ Tranh phun tào xong mới phản ứng được.
Vương bát đản con chó điên này lại phát nhiệm vụ vào đêm hôm khuya khoắt, thời gian của hệ thống không giống với thời gian của cô hay gì?!
Quấy rầy người khác đi ngủ lễ phép sao?!
【 Tiểu tỷ tỷ, vấn đề này không phải trước kia chúng ta đã thảo luận qua rồi sao? 】
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Có sao? Ta không nhớ rõ.
【...】 Bây giờ cô biết giả mất trí nhớ à.
【 Mời tiểu tỷ tỷ lập tức lập tức, tiến đến cứu vớt thẻ người tốt. 】
Sơ Tranh nằm bất động: Không phải hắn đã hắc hóa rồi à, còn cần cứu vớt sao? Người ta lợi hại lắm đó, làm gì cần ta nữa.
Cho thẻ người tốt đã hắc hóa một cái sân khấu, hắn có thể xử lý toàn bộ thế giới.
【 Tiểu tỷ tỷ, không phải cô nói, thẻ người tốt là của cô sao? Cô từ bỏ? Hiện tại thẻ người tốt đang cần cô, lúc này mà không đi thì chờ đến khi nào, làm người tốt luôn đi cho nóng! 】
Sơ Tranh: "..."
Luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng.
Thẻ người tốt thẻ người tốt thẻ người tốt... thẻ người tốt của ta, của ta! Của ta của ta... bình tĩnh, hít sâu.
Mỗi ngày đều phải cố gắng làm một người tốt.
Sơ Tranh xây dựng tâm lý xong, xoay người.
A Đại bên cạnh bị dọa đến mở mắt ra.
"Sơ Tranh cô nương..."
Sơ Tranh khoát tay, ra hiệu không có việc gì.
A Đại đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh một chút, không phát hiện dị thường, lại dựa về ngủ tiếp.
Sơ Tranh để báo Tật Phong lại, một mình rời đi.
Sơ Tranh không nhanh không chậm đi trong rừng, đòi tư liệu của Vương Giả.
"Linh Tích là cái gì?"
【 Tế ti của Quang Minh Thần Điện. 】
"..."
Sơ Tranh cân nhắc lại, không phải chính là nam nhân biết phát sáng lần trước nhìn thấy sao?
【...】 Biết, biết phát sáng? Tiểu tỷ tỷ, cô hình dung bằng từ gì quỷ dị vậy?
Sơ Tranh thở dài trong lòng.
Cô là ám ma pháp sư.
Đối lập với hệ ánh sáng, chính là loại mà vừa nhìn nhau đã sinh ra chán ghét đấy.
Thẻ người tốt có thể cảm thấy mình là người tốt sao?
Thế giới này cũng không hỗ trợ chuyển chức nghiệp, nếu như hỗ trợ —— liền để thẻ người tốt chuyển chức nghiệp là tốt rồi.
【...】 Xém chút nữa tưởng tiểu tỷ tỷ tốt như vậy, muốn vì thẻ người tốt mà chuyển chức nghiệp, kết quả cô căn bản không đến chuyện mình chuyển, mà là nghĩ làm cách nào để bẻ cong... Không phải, để thẻ người tốt chuyển chức nghiệp?
Nghiêm túc sao?
Bảo cô làm gì hả!
Bảo cô đến cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa!
Chứ có bảo cô đến bẻ cong... Phi! Chứ có bảo cô đến làm thẻ người tốt tiếp tục hắc hóa đâu?
...
Nơi nào đó trong khe núi.
Ma Điệp màu trắng kết thành đàn, cực nhanh lướt qua trong rừng rậm, nhóm lớn Ma Điệp vỗ cánh, âm thanh kia có thể nói là phi thường rung động.
Ma Điệp màu trắng dường như gặp phải thứ gì đó ở phía trước, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bay sang một bên khác.
Cửu Khúc dẫn theo Một Tấc, từ bên kia chạy đến.
"Gâu gâu gâu!!"
Một Tấc sủa ầm ĩ với đàn Ma Điệp màu trắng.
Cửu Khúc chống nạnh thở: "Bắt hết những con Ma Điệp này lại, bọn nó đi ra ngoài liền phiền toái, mi qua bên kia, ta đi bên này, đi!"
"Gâu!"
Một Tấc kêu một tiếng, cấp tốc xông ra ngoài.
Khi Sơ Tranh gặp phải Một Tấc, con chó ngốc Một Tấc này đang nhào vào giữa đàn Ma Điệp, muốn tóm lấy bọn nó.
Ma Điệp dường như rất sợ nó, nó bổ nhào về phía trước, cả đàn Ma Điệp lập tức tản ra.
Trong chốc lát rừng rậm tràn ngập Ma Điệp bay múa.
Một Tấc trợn tròn mắt.
Để chó bắt Ma Điệp, cũng không biết là chủ ý của ai.
Sơ Tranh chỉ muốn cho hắn một tràng pháo tay.
"Gâu gâu gâu!!"
Một Tấc phát hiện có người, lại là tên tiểu tặc trộm vòng cổ của mình, lập tức thay đổi vị trí mục tiêu.
Lông trên người Một Tấc kỳ thật rất nhiều, nhưng nhìn rất thô ráp, chính là loại vừa nhìn đã đem đến cảm giác rất cứng.
Sơ Tranh rất là thất vọng.
Nhưng ngẫm lại Ngân Lang, cô cảm thấy Một Tấc vẫn tương đối thuận mắt. Ngân Lang đó mới là trông thì ngon mà không dùng được, lừa gạt tình cảm của cô.
"Chủ nhân nhà ngươi đâu?" Sơ Tranh hỏi nó.
Vừa rồi Vương bát đản bị cô chọc giận, thế là offline chạy mất rồi.
Hơn nửa đêm cô phải đi đâu tìm thẻ người tốt?
Đây không phải là đang làm khó nhóc đáng thương như cô sao.
Quá phận!
"Gâu gâu gâu!!" Tiểu tặc trả vòng cổ cho ta!
Sơ Tranh tiếp tục nói: "Mang ta đi tìm chủ nhân của ngươi, ta giúp ngươi bắt những con bướm này." Ta thật sự là một người tốt.
"Gâu gâu gâu gâu!!" Chỉ bằng tên tiểu tặc nhà ngươi mà muốn tìm chủ nhân ta, nằm mơ!
Một người một chó giao lưu đầy chướng ngại.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, giơ tay thả ngân tuyến ra.
Ngân tuyến xuyên qua rừng cây, cấp tốc ngăn đường đi của những con Ma Điệp đó lại.
Ma Điệp bị xua đuổi thành một đoàn, Sơ Tranh lật ra một cái túi, nhốt Ma Điệp vào trong.
"Gâu!"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc túm lấy cái túi: "Mang ta đi tìm chủ nhân của ngươi, cái này cho ngươi."
"Gâu!"
Sơ Tranh hoàn toàn nghe không hiểu nó sủa cái gì.
Cho nên...
Ngân tuyến trên không trung rơi xuống, trực tiếp trói Một Tấc lại.
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống nó.
Thấy ngươi là chó của thẻ người tốt, nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi không nghe.
Khăng khăng ép ta đánh.
Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp nó: "Mang ta đi tìm chủ nhân của ngươi, bằng không giết chết ngươi."
"Gâu gâu gâu..."
Thanh âm của Một Tấc yếu xuống, cái đuôi cũng cụp xuống.
Tiểu tặc này không chỉ cướp vòng cổ của ta, mà còn uy hiếp ta!
Tìm chủ nhân báo thù cho mình, ô ô ô, chó sinh thật gian nan.
...
Dưới bức bách của uy hiếp về vấn đề sinh tồn, Một Tấc dẫn Sơ Tranh đến một cái sơn động.
Một Tấc bị ngân tuyến buộc cổ, tức giận nhưng lại không làm gì được Sơ Tranh.
Bên ngoài sơn động có pháp trận hệ ánh sáng, nhưng đã bị phá hư rồi, Sơ Tranh rất nhẹ nhàng tiến vào.
Sơn động hơi sâu, mặt đất ẩm ướt, trên vách núi đá có dây leo kỳ kỳ quái quái bám vào, trong không khí tản ra một cỗ hương vị khó ngửi.
Trong sơn động có ánh sáng lấp lóe, giống như đèn chân không chập mạch, chợt lóe chợt tắt.
"Gâu!!"
"Gâu gâu gâu gâu!!"
Một Tấc đột nhiên điên cuồng sủa lên, thân thể cũng vọt vào bên trong.
Bởi vì Sơ Tranh đang dắt theo ngân tuyến, bị Một Tấc kéo chạy nên loạng choạng mấy bước, cô cấp tốc buông ngân tuyến ra, lúc này mới không bị Một Tấc kéo chạy về phía trước.
Đây là con chó ngốc gì chứ!
"Một Tấc!"
Tiếng quát rất nhỏ, từ bên trong truyền đến.
Sơ Tranh chuyển qua ngã rẽ.
Ánh mắt trong nháy mắt trống trải.
Đây cũng là một cái hang động đá vôi rộng rãi, trên vách đá xung quanh đậu đầy Ma Điệp màu trắng, có cảm giác như toàn bộ không gian đều là màu trắng.
Mà ở giữa, còn có một con Ma Điệp to lớn, nó bị vây ở trong ma pháp trận, dùng cánh và thân thể, không ngừng va chạm với ma pháp trận, ý đồ lao ra.
Sơ Tranh nhìn con Ma Điệp kia, đáy lòng cảm thán: Con thiêu thân này thật lớn! Ăn kích thích tố lớn lên sao?
Bên trái ma pháp trận, có một nam nhân đứng đấy.
Nam nhân đang duy trì ma pháp trận, nhưng những con Ma Điệp nhỏ vây quanh bên người hắn, đang không ngừng hướng về thân thể hắn công kích.
Xiêm y màu nguyệt bạch thấm đầy vết máu, tạo thành từng đoá từng đoá hoa đỏ tươi.
Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, giữa hai hàng lông mày tinh xảo tuấn lãng, lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đau đớn.
Đóa hoa sen màu trắng bạc trên mi tâm đã sắp biến mất không thấy gì nữa.
Một Tấc tiến đến, thấy chủ nhân nhà mình bị công kích, lập tức bổ nhào qua phía hắn.
Rõ ràng nam nhân đang duy trì ma pháp trận này, cho nên lên tiếng quát lớn.
Đáng tiếc Một Tấc muốn phanh lại thì đã không kịp.
Ngón tay Sơ Tranh vòng quanh ngân tuyến, kéo về phía sau một cái.
Một Tấc phóng đại trong mắt nam nhân, bỗng nhiên thu nhỏ, đập vào vách đá rộng rãi, hù dọa vô số Ma Điệp màu trắng.