Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 159: Phiên ngoại (1)



Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------------


Diệp Hinh đi dạo trên con đường nhỏ bên trong trường học, xung quanh có chút ồn ào, ngẫu nhiên cũng có thể thấy các cặp tình nhân đi ngang qua.


Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười hạnh phúc, là loại hạnh phúc mà cô khát vọng.


Loại cảnh tượng như thế này đều luôn chỉ xuất hiện trong mơ, chẳng qua là nam chính trong mơ ấy trước sau đều vẫn không thuộc về cô.


Mơ chung quy cũng chỉ là mơ.


Một năm này, cô đều có thể nghe được tin tức của bọn họ qua lời kể của sinh viên trong trường.


Không có cách nào, trong mắt mọi người, bọn họ đã được xem như là một cặp, ngay cả thầy cô trong trường cũng rất xem trọng hai người, cả hai đều xứng đôi vừa lứa, thành tích lại càng xuất chúng hơn, phảng phất như nếu hai người họ không ở bên nhau thì sẽ thật có lỗi đối với tất cả mọi người vậy.


Trước kia, thành tích của Tô Hạ ở trong trường cũng không được tính là cao.


Nhưng cho dù thành tích hắn không cao thì vẫn có một đống người thích hắn, thích gương mặt của hắn, thích cả gia thế của hắn.


Diệp Hinh vẫn luôn nghĩ, thành tích hắn kém cũng không sao, chỉ cần cô giỏi là được, con người là phải biết bổ sung bù trừ lẫn nhau.


Chỉ là sau này cô mới hiểu, thì ra không phải thành tích của Tô Hạ không tốt, chỉ cần hắn muốn, hắn đều có thể đạt được điểm cao nhất. Chỉ là từ trước tới giờ hắn chưa gặp được người đáng giá để hắn nghiêm túc học mà thôi. Sau đó hắn đã gặp được một người, mà người kia, lại không phải cô.


Hắn thích cô ấy, là một cô gái khi cười rộ lên sẽ cực kì ấm áp, giống như động vật nhỏ manh manh đáng yêu. Khi nhìn thấy cô ấy, tâm ai cũng đều hóa mềm mại, nhịn không được muốn lại gần. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, bản thân cô cũng cầm lòng không đậu mà nhìn nhiều thêm hai lần.


Một cô gái như vậy, Tô Hạ bị hấp dẫn cũng là điều dễ hiểu.


Chỉ là cô vẫn không nhịn được mà đố kỵ với cô ấy, đố kỵ cô ấy có thể sống vui vẻ như vậy, đố kỵ cô ấy có thể đối xử với người khác một cách thật lòng. Cô cười cô ấy ngốc, nhưng lại đố kỵ vì một người ngốc như vậy lại là người mà Tô Hạ thích.


Diệp Hinh đi vào văn phòng giáo viên, đem đơn đăng kí đưa cho cô giáo.


Cô giáo nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi, cô vẫn còn chưa ra ngoài liền nghe được cô giáo đang nói chuyện với một giáo viên khác: "Cô nói xem, mấy lần tôi tìm Khương Đường, con bé đó đều không muốn cái tiền trợ cấp này, cũng không biết là nghĩ thế nào nữa."


Giáo viên kia đáp lời: "Cái tiền trợ cấp này vốn là trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, cô Từ, cô như vậy là không tốt lắm nha."


Diệp Hinh dừng bước, vội vàng đi qua hỏi cô Từ: "Cô giáo, lời cô vừa mới nói là có ý gì?"


Đại khái là thấy biểu tình của Diệp Hinh không tốt lắm, cô Từ ban đầu cũng không định nói, nhưng lại nghĩ thành tích của Diệp Hinh cũng coi như không tệ, nói cũng không sao: "Cái trợ cấp này là trợ cấp dành cho học sinh giỏi, lúc trước Khương Đường thi được hạng nhất, cô mới tìm con bé bảo con bé đăng kí, cũng không biết sao mà sau đó con bé lại đổi ý, nói cô nên dành phần tiền trợ cấp này cho người cần hơn."


Lời cô Từ như tiếng sét ngang tai, Diệp Hinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, sau đó cũng không nghe lọt được bất cứ lời nào nữa.


Thì ra, từ trước tới nay cô đắc chí như vậy đều là vì Khương Đường cho cô, lúc nói chuyện này với cô ấy, cô còn ôm tâm lý khoe khoang kiêu ngạo, lời chúc kia của Khương Đường đến tột cùng là thật hay là giả?


Kỳ thật không cần nghĩ, cô cũng biết đáp án.


Diệp Hinh thất hồn lạc phách đi ra khỏi văn phòng, lúc đi trên đường nhỏ, cô bỗng nhiên nghe được thanh âm phát ra từ phía sau.


Cô gái nhỏ thanh âm mềm mềm nhu nhu, lộ ra vài phần ngọt ngào giòn tan, giống như có thể xua đi cái nóng bức.


"Tô Hạ, em có thể tự uống được, không cần anh đút."


Diệp Hinh đi về phía đó vài bước, quả nhiên thấy được hình bóng của cô ấy, người bên cạnh đang cầm một chai nước, mỉm cười nhìn cô ấy.


Một năm này, cô vẫn luôn đi theo mấy nữ sinh bên khu Nam, lấy lòng phụ họa các cô ấy, nhưng mà trong lòng lại càng thêm cô đơn.


Cho đến tận hôm nay, cô rốt cuộc mới hiểu rõ, lúc ấy mình đã vứt bỏ cái gì đi.


Cô mất đi người cô thích, còn mất đi cả người thích cô.

— QUẢNG CÁO —