“Lời thế này đã được lập từ trước khi ta quyết định không ép muội, ta không có ý lừa gạt muội. Nếu như ta nói dối thì ta đã nói sự thật cho muội biết từ lâu rồi.”
Đường Quả tin Dạ Chu không nói dối mình.
Hơn nữa những lời này là những lời cô thực lòng muốn nói, thực ra những lời này không thể nào thực hiện được. Ngày đạt đến cảnh giới Phá toái hư không chính là ngày cô phải rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến đây, cô cũng không tức giận, coi như là câu nói của mình vẫn có chút khôn khéo.
Cùng nhau Phá toái hư không, cùng nhau đến một thế giới mới, bọn họ mới có thể thành thân.
Cô và hắn không thể nào cùng đến được một thế giới mới, cũng không tính là lừa hắn nhỉ. Đường Quả cảm thấy hơi bất an,
“Biểu muội, muội sẽ không hối hận chứ?” Dạ Chu lo lắng nhìn Đường Quả, gương mặt đáng thương làm Đường Quả bật cười.
Cô lắc đầu: “Lời đã nói ra tất nhiên sẽ không đổi ý.”
Dạ Chu mừng đến phát khóc, cũng may là bị Đường Quả lườm một cái mới biến thành cười, suýt nữa thì núi lở đất mòn.
Kể từ ngày đó, Dạ Chu tu luyện không ngừng, cuối cùng cũng đuổi kịp tu vi của Đường Quả. Hắn phát hiện từ sau hôm đó, biểu muội đối xử với hắn tốt hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp nấu món gì đó cho hắn.
Hắn càng thêm xác định biểu muội thật lòng đồng ý với hắn, cũng không uống phí hơn năm trăm năm hắn đi theo nàng. Thực ra bây giờ chấp niệm của hắn đã không còn sâu như vậy nữa. Năm trăm năm nay, trong mắt biểu muội chỉ có mình hắn, không còn ai khác.
Hắn rất mãn nguyện, giống như biểu muội nói, hắn không còn tham lam như trước nữa.
Lần đó biểu muội đồng ý, thực sự là một điều bất ngờ.
Cuối cùng cũng đến lúc hai người đạt đến Phá toái hư không. Hai người nhìn vào phần yếu nhất của bầu trời, sắc mặt nghiêm túc.
Đường Quả nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Chu, khóe mắt cong lên: “Biểu ca, cảm ơn huynh.” Cảm ơn lòng tốt của huynh đã chữa lành tất cả những thiếu hụt trong lòng ta, sửa chữa trái tim ta.
“Chờ thêm một lúc nữa, cho dù xảy ra chuyện gì thì biểu ca cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”
“Biểu muội yên tâm đi, ta sẽ nắm chặt lấy tay muội, không buông tay muội ra đâu. Cho dù chúng ta không cẩn thận xa nhau thì ta cũng sẽ nhanh chóng tìm được muội.”
Đường Quả cúi đầu mỉm cười, lần này làm huynh thất vọng rồi.
[Kí chủ, có phải cô đang buồn không? Dù sao thì biểu ca rất tốt.]
“Có một chút.”
Tình cảm chân thành như vậy thực sự làm cô tham luyến.
Nhưng cô không thể vi phạm nguyên tắc xuyên không. Cô đã từng vi phạm, nhưng luôn luôn bị đẩy đến thế giới sau. Cho dù ở thế giới tiên hiệp, bọn họ đã thành tiên thì một giây tiếp theo cũng có thể xuất hiện ở một đầu đường xó chợ nào đó ở thế giới hiện đại, bị người ta đánh đập.
Đây là một câu chuyện rất đau lòng.
Khi sức hút từ một thế giới khác truyền đến, hai người bắt đầu bị thổi lên. Ban đầu Dạ Chu còn nắm chặt tay Đường Quả, nhưng ngay sau đó trước mắt hắn tối sầm, sức mạnh trong cơ thể cũng lập tức biến mất.
Hắn hoảng hốt quơ lung tung, nhưng xung quanh trống rỗng, chờ đến lúc hắn mở mắt ra thì đã đến một thế giới khác, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Đường Quả đâu.
Khi đó, hắn cũng không biết Đường Quả đã không còn ở thế giới này, cắn răng nói: “Biểu muội, biểu ca nhất định sẽ tìm ra muội. Sau khi tìm thấy muội thì chúng ta thành thân sinh con.”
Lời cuối sách:
Một năm, mười năm, một trăm năm, một ngàn năm… Dạ Chu đã tìm khắp thiên hạ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Quả.
Bây giờ hắn đã là nhất phương cường giả, ôm đầu khóc ở một ngọn núi: “Biểu muội, biểu ca thật vô dụng, không tìm được muội, đánh mất muội rồi.”