Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 292: Thế Giới 5



"Cô thả tôi ra!".

Lương Triều phẫn nộ nhìn Đường Quả, con mắt đỏ bừng phảng phất mất đi thần trí, dùng sức muốn đẩy Đường Quả ra, "Tôi muốn giúp cô lấy lại công đạo, cô ngăn cản tôi làm cái gì?".

【 túc chủ, cái này có chút đáng sợ. 】.

"Còn may, nguyên lai anh ta đi ra ngoài là bởi vì điện thoại của Thạch Tùng, lần trước chỉ sợ cũng là bởi vì nữ chính bị đổi đi." Chỉ là nữ chính kia không phải là cô, là một vị khác.

Lần này có cô ở đây, tự nhiên sẽ không để cho Lương Triều bởi vì nguyên nhân này mà uổng mạng vô tội.

Ngược lại không nghĩ tới, trời xui đất khiến đi vào một bộ phim cứu Lương Triều một mạng. Cô không có cách nào khống chế mạch sống nhân vật trong kịch bản, chẳng lẽ còn không thể nhiều cứu vớt hai pháo hôi?.

【 không nghĩ tới túc chủ lại chủ động làm việc tốt. 】.

Đường Quả nở nụ cười, "Tiểu Thống, ngươi nói như vậy giống như ta chưa có làm qua chuyện tốt vậy á, tam quan của ta rất chính nghĩa nha. ".

【 Túc chủ đại nhân nói cái gì đều đúng, tôi tán đồng. 】

Hệ thống ha ha cười một tiếng, túc chủ vẫn luôn đặc biệt chú ý chuyện không cách nào khống chế sinh mệnh, thật vất vả nhìn thấy một pháo hôi thuận mắt, khẳng định sẽ ra tay.

Lương Triều thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Quả, giống như đang kẻ thù, nhưng trên thực tế trong lòng anh ta cũng không có suy nghĩ như thế. Anh ta luôn cảm thấy có cái gì đó để anh ta khống chế không nổi bản thân mình, trong lòng đang có một âm thanh đang nói cho anh ta biết, đi ra ngoài, chỉ cần mở cửa lao ra thì có thể đánh vỡ đây hết thảy.



Lúc này, Đường Quả thu tay về, Lương Triều phảng phất được cứu rỗi, vội vàng chạy đến cửa ra vào, dùng sức nắm chặt tay cầm của cánh cửa, định mở cửa đi ra ngoài.

"A... ".

Một tiếng kêu thảm bén nhọn vang lên, thân thể Lương Triều cứng ngắc qua một cái chớp mắt, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, anh ta lúc đầu định mở cửa, đầu óc đột nhiên rõ ràng, cũng không có dự định mở cửa nữa.

Vừa rồi anh ta giống như nghe được một tiếng hét thảm?

Không đúng, tại sao anh ta phải gấp gáp lao ra như vậy?.

Nhớ tới vừa rồi anh ta còn ầm ĩ một trận cùng Đường Quả, Lương Triều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vội vàng quay đầu nhìn xem Đường Quả phản ứng ra sao.

Đường Quả đứng sau lưng anh ta không xa, ver mặt giống như cười mà không phải cười, để trong lòng anh ta dâng lên ý lạnh. Coi như anh tôi có ngốc, đều hiểu vừa rồi có vấn đề.

"Sao... Chuyện gì xảy ra?"

Lương Triều buông tay cầm cánh cửa, có chút cà lăm hỏi, lúc trước để anh ta có loại cảm giác âm trầm như bị cái gì bao phủ, hiện tại giống như không có còn loại cảm giác kia.

"Còn muốn đi ra ngoài hay không?".



Khóe miệng Đường Quả nhẹ cười, "Lần này tôi không ngăn cản anh. ".

Lương Triều không có đi ra ngoài, ngược lại đi về, nhìn chằm chằm Đường Quả, "Đường tiểu thư, điều cô vừa nói là thật? Cô có thể nói cho tôi tại sao không?".

Cô gái này, thật kỳ quái.

Hành vi hôm nay làm cho người ta cảm giác khó hiểu.

Nhưng anh ta vừa rồi có một loại cảm giác rất đặc biệt, cảm giác kia chính là... May mắn sống sót sau tai nạn.

Đường Quả không nói nhảm, lấy ra một tấm phù chú từ bên trong túi xách, làm một chút nước, dán tại đối phương cái trán. Lại chỉ vào phòng một cái góc, để anh tôi nhìn.

Lương Triều nhìn về phía nơi hẻo lánh trong phòng khách, lập tức bị dọa lui lại hai bước, kia là một cô gái toàn thân đầy máu. Thấy anh ta nhìn cô, cô nhìn lại với ánh mắt dữ tợn lại oán hận.

"Cái này... Cô ta... "

Lương Triều cà lăm, anh ta đem phù chú giật xuống liền không nhìn thấy, lại dán lên lần nữa thì nhìn thấy đối phương, vẻ mặt không còn tý máu, "Cô ta là quỷ?".

Đường Quả gật đầu, ừ một tiếng, "Đúng thế, một đầu nữ quỷ. ".

"Cô... Cô ta giống như rất hận tôi, nhưng tôi không quen biết cô ấy, Lương Triều ta chưa bao giờ khi dễ con gái. ".