“Tôi cam tâm, tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, tôi đã kết hôn với Tống Kiến Bang, về sau anh đừng tới tìm tôi nữa, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Cát Ích Dân đau khổ nói: “Trước kia em không nói như vậy, em nói em cảm thấy làm vợ quân nhân rất đáng sợ, làm mẹ kế càng đáng sợ hơn.”
Diệp Hinh Ngọc: “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, trước kia là tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, không thể coi là thật.”
Cát Ích Dân kích động: “Tình cảm của chúng ta cũng không phải là thật?”
Diệp Hinh Ngọc khẩn trương nhìn chung quanh: “Anh nhỏ giọng một chút. Tôi có hôn ước, vốn dĩ chúng ta không nên bắt đầu, dù sao anh đừng đến tìm tôi nữa.” Trước tiên chặt đứt quan hệ với Cát Ích Dân, sau lại nghĩ cách trả thù tên khốn này.
“Em không thể như vậy.” Vẻ mặt Cát Ích Dân đau lòng tuyệt vọng vì bị lừa gạt tình cảm.
Diệp Hinh Ngọc nhìn thấy thì vô cùng ghê tởm, chính khuôn mặt thâm tình này đã dụ dỗ bản thân trẻ người non dạ lao vào đó. Cố nén buồn nôn, Diệp Hinh Ngọc nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh thật sự tốt với tôi, thì đừng tới tìm tôi nữa, nếu không bị người khác phát hiện, chúng ta đều không có trái ngọt mà ăn.”
“Hinh Ngọc, anh đưa em đi, chúng ta đi Bằng Thành, anh không để bụng em đã từng gả cho người khác.” Cát Ích Dân nắm lấy tay Diệp Hinh Ngọc.
Khuôn mặt Diệp Hinh Ngọc trong nháy mắt vặn vẹo, dùng sức hất Cát Ích Dân ra: “Tôi sẽ không đi theo anh, anh nghe không hiểu tiếng người à, hiện tại tôi sống rất tốt, tôi không muốn có một chút quan hệ gì với anh. Phá hoại hôn nhân quân đội sẽ phải ngồi tù, không muốn ngồi tù thì tránh xa tôi ra.”
Nói xong lời tàn nhẫn, Diệp Hinh Ngọc vội vàng rời đi, Cát Ích Dân bàng hoàng đau đớn đứng tại chỗ, nghĩ không ra tại sao có mấy ngày ngắn ngủi, cô ta liền biến thành dáng vẻ mà bản thân không quen biết.
Mấy ngày sau, Diệp Hinh Ngọc phát hiện Cát Ích Dân không còn lảng vảng bên ngoài nhà họ Tống, nghĩ rằng hắn chắc đã bị ngồi tù dọa sợ rồi, Cát Ích Dân chính là một tên hèn nhát.
Trong nháy mắt, kỳ nghỉ của Tống Kiến Bang sắp kết thúc, qua ba ngày nữa anh ta phải trở lại quân đội, Tống Kiến Bang nói với Diệp Hinh Ngọc: “Ngày mai chúng ta đi thăm cha mẹ.”
Ngày mai chính là thứ bảy, Diệp Phức Ngọc chắc hẳn đã từ trường học trở về, Diệp Hinh Ngọc không quá vui khi bọn họ gặp nhau, nhưng không tìm được lý do chính đáng, chỉ có thể đồng ý.
Ngày hôm sau, Tống Kiến Bang mang theo Diệp Hinh Ngọc đến nhà họ Diệp ở thôn bên cạnh, trước khi đi, mẹ Tống đã gói cho mấy con cá lớn. Nửa đường Tống Kiến Bang mua mấy hộp trái cây, hai chai rượu mấy gói thuốc ở Cung Tiêu Xã, nghĩ cậu em vợ vẫn là đứa trẻ choai choai, lại mua một hộp bánh quy.
Nhìn một đống đồ này, Diệp Hinh Ngọc nghĩ, Tống Kiến Bang nhìn thì thô lỗ qua loa, thật ra rất tỉ mỉ. Đời trước thật là hời cho con khốn Diệp Phức Ngọc, nhặt được món hời của cô ta.
“Hắt xì.” A Ngư đi nhanh đến cửa nhà hắt xì một cái.
Mẹ Diệp nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô: “Cắt tóc rồi, sao lại cắt ngắn như vậy.”
A Ngư vuốt mái tóc ngắn bồng bềnh, cho dù bây giờ có ngắn thì nhiều nhất cũng dài đến cằm, rất ít người để ngắn giống như vậy, thợ cắt tóc còn xác nhận lại với cô mấy lần, thật sự muốn cắt ngắn như vậy?
“Trời nóng rồi, cắt ngắn sẽ tiện gội đầu hơn.” Ký túc xá tập thể giống với trại tị nạn, tóc dài ngang lưng chăm sóc không dễ, A Ngư đã chạy ra ngoài cắt ngắn, còn đem tóc bán được mười đồng, đúng lúc làm vốn khởi nghiệp. Toàn bộ tài sản của cô gái này chỉ có 5 hào 6 đáng thương, cô lại không thể kiếm ra tiền từ không khí, cặp song sinh này vẫn có điểm khác nhau.
“Thế thì cũng không cần cắt ngắn như vây!” Mẹ Diệp cứ thấy kì quái, chẳng có cô gái nào lại cắt tóc ngắn như vậy, giống như giả làm con trai.
“Đẹp mà, chị hai để như vậy so với trước còn đẹp hơn.” Diệp Hoằng Lễ tâng bốc.
A Ngư tán thưởng liếc nhìn cậu bé có mắt nhìn, lôi ra một hộp vải từ cặp sách.
“Chị hai muôn năm!” Diệp Hoằng Lễ nhảy cẫng lên, cầm lấy hộp chạy vào trong phòng.
Mẹ Diệp oán trách: “Con mua cho nó cái này làm gì, con bán tóc lấy tiền rồi phải không, bán được bao nhiêu?”
A Ngư đồng ý, không nói rằng thực ra đã tiêu kha khá, đổi thành gia vị trong chiếc cặp sách này. Cuối tuần trước, cô đi dạo ở trên huyện thành, phát hiện ở đó buôn bán đồ ăn cũng không tệ. Cải cách mở ra đã được hai năm, tiền dư trong tay mọi người cũng nhiều lên, dân lấy thức ăn làm đầu, họ đều nguyện ý tiêu tiền hậu đãi ngũ tạng tử tế.
Nói đến làm đồ ăn, đừng nói là cô không làm được, cô là thợ làm cá chuyên nghiệp, như là cá chiên giòn ngũ vị, phi lê cá muối, cá lăn bột, chả cá vị tỏi, mấy món này rất thích hợp để bán, chỉ dạy cho người nhà họ Diệp, kiếm tiền sẽ nhanh hơn so với bọn họ làm ruộng nuôi gà.
Chờ lát nữa cô đi đến nhà người nuôi cá trong thôn mua mấy con cá, làm cho bọn họ nếm thử, sẽ có thể thuyết phục họ.
“Mẹ, mẹ ăn một miếng.” Diệp Hoằng Lễ đã mở hộp ra đổ vào một chén bưng chén chạy ra, duỗi cái thìa đút cho mẹ Diệp.
Mẹ Diệp: “Mẹ không cần, con tự ăn đi.”
Diệp Hoằng Lễ không thuận theo, cậu nhóc lớn lên đã cao nhanh hơn so với mẹ Diệp, mẹ Diệp không tránh được nên ăn một miếng: “Chia cho chị của con một ít, phần còn lại đừng ăn hết, để dành một ít cho chị dâu.”
“Con biết rồi.” Diệp Hoằng Lễ lại đi đút cho A Ngư.
A Ngư ăn một miếng, xoa đầu cậu: “Em ăn đi.”
Diệp Hoằng Lễ ngẩng mặt cười xán lạn.
Đứa trẻ hiểu nhiều chuyện, nhưng vì những chuyện lộn xộn trong nhà, không có tâm trạng đi học, học đến lớp 11 thì bỏ học ra ngoài kiếm tiền, sau này còn bị phán 10 năm tù vì liều mạng kiếm tiền nhanh để trả nợ.
Nếu đúng như cô suy đoán, Diệp Hinh Ngọc chính là phế vật và sao chổi.