Uống rượu xong, trên mặt cô hiện ra một tia đỏ ửng. Dung nhan tiếu lệ làm trong lòng Tư Đồ Ngạn căng thẳng.
“Như Ý……” Hắn bắt đầu hô hấp gia tốc, tim không chịu khống chế nhảy lên. Tư Đồ Ngạn vươn bàn tay to rộng chế trụ gáy cô, phòng ngừa cô chạy thoát.
Hơi thở trên người nam nhân độc đáo, hoà huyện với hương rượu ngào ngạt, dù cô chỉ uống một ly cũng cảm giác có chút say.
Tư Đồ Ngạn áp sát cô, hôn lên mặt cô. Cảm giác tinh tế mềm nhẵn kia thật sự quá tốt đẹp, làm hắn cứ hôn rồi lại hôn.
Từ Như Ý rất ngoan ngoãn, mặc kệ hắn đòi lấy trên mặt mình.
Tư Đồ Ngạn cho rằng cô sẽ thẹn thùng, không nghĩ tới cô hào phóng như thế, khiến hắn vui sướng không thôi.
Một đường hôn lên môi cô, bàn tay hắn đỡ trước ngực no đủ mượt mà của cô.
Cảm giác này so với tư vị rượu nồng nhất mạnh nhất vừa rồi uống còn tốt hơn, thật nhanh khiến hắn say mê.
Nghe giọng đối phương đè thấp thở nhẹ, Tư Đồ Ngạn càng thêm động tình, hắn xoay người một cái đem người đè ở dưới thân, không ngừng gọi tên cô.
“Như Ý…… Như Ý.”
Tay Tư Đồ Ngạn ngắm không quá chính xác, nhưng cũng nỗ lực thử cởi bỏ quần áo phức tạp trên người cô.
Hắn chỉ muốn loại bỏ toàn bộ lớp vải trói buộc hai người thân cận, tưởng tượng cảm giác bản thân ôm lấy cơ thể trần trụi của cô.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 45, độ hảo cảm đối với nữ phụ Thiến Nhi là 25. A a, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! 】
Từ Như Ý giữ chặt tay hắn, ngăn cản động tác hắn, “Điện hạ, điện hạ thật sự uống quá nhiều.”
Người nơi này vốn dĩ ngay thẳng phóng khoáng. Tư Đồ Ngạn chính trực thiện lương, không hiểu cách giở trò bịp bợm, nghĩ cũng biết bị người khác rót không ít.
Huống chi còn có tên Tư Đồ Phong như hổ rình mồi hắn, đoán chừng muốn cho hắn uống tìm chết đi?
Dưới loại tình huống này, thân thể hắn không nên tiến hành động phòng.
Tư Đồ Ngạn đầu choáng váng nặng nề, nghe không rõ lắm lời cô nói. Động tác trên tay cũng trở nên chậm chạp, vụng về.
Hắn mơ hồ không rõ: “Không, không có việc gì……”
Từ Như Ý khẽ thở dài: “Điện hạ, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ.”
Tư Đồ Ngạn không tình nguyện lắm, nhưng hắn uống thật sự quá nhiều, thật mau bị rượu lấn áp, ghé vào trên người cô ngủ rồi.
Từ Như Ý đẩy thân thể nặng nề hắn ra, hơi tốn sức cởi áo ngoài của hắn, rồi sau đó mới ngủ trong một góc.
Cô nghe thấy Tư Đồ Ngạn hô hấp đều đều lâu dài, nhìn dung nhan quen thuộc của hắn. Lúc này, đại nam hài hồn nhiên như thế, trong lòng cũng ấm áp.
Người nam nhân này thật sự quá tốt, cho dù tin lầm lời gièm pha có điều bất mãn với cô, nhưng vẫn tôn trọng cô, yêu quý cô.
…………
Ngày hôm sau, khi Tư Đồ Ngạn tỉnh lại trời đã sáng hẳn.
Đầu có chút nặng, hắn nhẹ nhàng quơ quơ. Quay đầu lại, nhìn bên cạnh trống rỗng, trong lòng có chút mất mát.
Hắn hơi ảo não, ngày hôm qua vậy mà cái gì cũng chưa làm đã ngủ mất, đêm qua chính là đêm tốt đẹp nhất chỉ có một lần trong đời!
Nhưng mà, Tư Đồ Ngạn ra khỏi phòng, sau khi dò hỏi thì biết được hành tung của cô, nhanh chóng tìm đến.
Lúc này, Từ Như Ý đang cùng một đám hài tử chơi rất vui vẻ, cô tươi cười là tươi đẹp như vậy, có thể so với ánh nắng tháng sáu.
Hắn lập tức liền thư thái không ít.
“Tư Đồ vương tử tới!” Trong đám người, có người rất nhanh phát hiện ra hắn, kinh hỉ kêu lên.
Hắn mặc một thân phục sức ngắn gọn, cao lớn tuấn dật, khiến một đám nữ tử đỏ mặt.
Chỉ là, mọi người đều biết hắn đã có thê tử, mà nữ nhân kia, lại là công chúa bọn họ kính yêu nhất.