Ba người bên kia căn bản không dự đoán được sự tình sẽ như vậy, tức khắc nhìn nhau.
Bọn họ cũng đâu muốn công chúa xảy ra chuyện! Nếu thực sự có việc gì, đừng nói Tư Đồ Phong khiến bọn họ thế nào, chính là tự mình cũng sẽ cả đời tự trách.
Lưu thị vệ và Cách Nhật phó tướng thật có thể nói là cửu tử nhất sinh*, mới đánh lén thành công, kết quả bọn họ muốn đương nhiên không phải như thế!
(*Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống)
Quân y rất nhanh đã tới rồi. Hắn bắt mạch Từ Như Ý. Nhìn hắn nhắm mắt chẩn bệnh, mọi người tâm đều nhắc lên, trong phòng một mảnh lặng im.
Một lát sau.
“Vương phi đây là có hỉ.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người há to miệng.
Tư Đồ Phong thiếu chút nữa đã điên mất, hắn bắt vạt áo quân y, “Ngươi lặp lại lần nữa, công chúa nàng thế nào?”
“Công, công chúa, công chúa……” Quân y bị hắn dọa, nói lắp bắp, “Công chúa đã mang thai hơn một tháng.”
“Thật sự tốt quá.” Ba người bên kia vui sướng không thôi.
Tư Đồ Phong bị đả kích một phen bỏ qua cô, lẩm bẩm nói, “Không có khả năng……”
Không phải hôm sau tân hôn của bọn họ, Tư Đồ Ngạn rời đi rồi sao? Vì cái gì, chỉ một đêm, nàng đã mang thai?
Nhìn đến Tư Đồ Phong trở nên nóng nảy, quân y sợ tới mức co rúm người, tránh ở góc giường tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
“Nàng hiện tại như thế nào? Vì sao lại đột nhiên ngất xỉu?” Tư Đồ Phong nôn nóng hỏi.
“Công chúa nàng…… Tàu xe mệt nhọc, mệt nhọc quá độ, dọc theo đường đi ăn uống không điều độ, hơn nữa bị kích thích…… Nhưng mà không có việc gì! Công chúa và thai nhi đều rất tốt……”
“Vì sao, nàng thế nhưng mang thai……” Tư Đồ Phong lẩm bẩm tự nói.
“Vương phi mang thai, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?” Cách Nhật cười lạnh.
Dù cho hắn lúc trước không biết nội tình, lúc này cũng nhìn ra manh mối.
Tất cả mọi người đổi giọng gọi Vương phi, nhị điện hạ vẫn như cũ xưng hô nàng là công chúa.
Hoá ra, nhị điện hạ nhớ thương Vương phi của ca ca mình, muốn thay thế hắn!
Nhìn qua như vậy, nội gian là ai, vừa xem hiểu ngay!
Ngọn lửa trong ngực hắn dâng trào, vì tư dục bản thân, Tư Đồ Phong thế nhưng không màng sinh mệnh tướng sĩ, dễ dàng đưa bọn họ đưa vào miệng địch nhân!
Lưu thị vệ nhận thấy được hắn dị thường, vội vã kéo hắn lại.
Công chúa vẫn luôn hoài nghi Tư Đồ Phong, cho nên với hắn mà nói hành động của Tư Đồ Phong một chút cũng không ngoài ý muốn. Nhưng hắn là người ngoài, ở chỗ này căn bản không có quyền thế, lời nói cũng quá nhỏ không có phân lượng. Khi không có chứng cứ tuyệt đối, hắn không có khả năng lộ ra bất luận khẩu phong gì.
Dù sao, hiện tại không có ai có thể chứng minh Tư Đồ Phong là phản bội tộc nhân. Bọn họ có ba người, hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Đồ Phong. Càng không nói Tư Đồ Ngạn còn ở trong tay Tư Đồ Phong, bây giờ còn nhiều thêm một công chúa.
Có lẽ bọn họ có thể toàn thân mà lui, nhưng công chúa thì sao? Tư Đồ vương tử thì sao? Hắn phải làm sao bây giờ?
Tuyệt đối không thể để bọn họ nằm trước miệng sói!
Còn may, Tư Đồ Phong nhất thời còn trong khiếp sợ cũng không nghe được hắn nói gì. Càng không có tâm tình quan tâm những người khác như thế nào.
Ánh mắt hắn phức tạp mà nhìn về phía nữ tử an tĩnh nằm bên kia.
Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, cũng không hề ảnh hưởng dung nhan tuyệt thế của nàng.
Nàng tựa như tuyết liên thánh khiết nhất trên thảo nguyên, làm người nhịn không được muốn bảo hộ.
Đây vẫn là hắn lần đầu động tâm. Vì sao, kết quả cuối cùng sẽ thành ra thế này?
Tư Đồ Phong thật thất bại, cũng lần đầu tiên cảm giác vô lực đến thế.
Hắn tiến lên. Ngồi ở mép giường Từ Như Ý, nhẹ nhàng kéo tay không có nhiều ít độ ấm của cô.
Tư Đồ Phong tầm mắt một chút dời xuống, thần sắc phức tạp nhìn về phía bụng nhỏ của cô bị thảm lông dê mỏng che lại.