[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 353: Phi tử pháo hôi vs đế vương bạc tình (46)



Editor: Ochibi

Hầu như nàng nói gì hắn cũng nghe.

Từ Như Ý từng nói, nàng thích nam hài tử khỏe mạnh cường tráng. Vì muốn nàng thích, vị Đại hoàng tử này đã rời giường rèn luyện khi trời còn chưa sáng, xong rồi lại bắt đầu đọc sách, cuối cùng mới dùng bữa sáng.

……

Lần đầu Dạ Dục Cẩm tới nơi này, nên mọi thứ đều mới lạ, “Tỷ tỷ, hoa cỏ chỗ của tỷ không nơi nào đẹp bằng!”

“Ừ. Phụ hoàng đệ cũng nói thế.”

Dạ Dục Cẩm ngẩn người, “A.”

Sau đó, nhìn thấy giữa vườn mai có một chồi cây, xanh mượt bụ bẫm đáng yêu cực kỳ, “Tỷ tỷ, nó là gì vậy?”

“Là tỷ và phụ hoàng đệ tự tay gieo đó.” Mắt nàng mang ý cười.

“……” Dạ Dục Cẩm im lặng.

“Làm sao đấy?”

“Không.”

Mỗi một câu nói của nàng đều có liên quan đến phụ hoàng, nàng luôn cười kể đến nam nhân kia. Không biết tại sao, thấy trong lòng nàng có một người khác quan trọng hơn, trong lòng Dạ Dục Cẩm lại có chút khổ sở.

Nhưng đó là phụ thân hắn, một người nam nhân vĩ đại, hắn vẫn luôn vì mục tiêu đấy mà phấn đấu. Cho nên, Dạ Dục Cẩm nhanh chóng khôi phục tâm tình.

Hắn chỉ hồ nước bên kia, vui sướng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi bắt cá đi!”

Từ Như Ý giương mắt thấy chỗ cổ tay áo hắn, gọi hắn lại, “Sao chỗ này lại bị rách?”

“Là do…… Không cẩn thận……”

Từ Như Ý nháy mắt lạnh mặt, “Cẩm Nhi cũng học được cách nói dối rồi.”

“Tỷ tỷ! Ta không có! Ta, ta……” Dạ Dục Cẩm nghe nàng nói thế, gấp đến nỗi muốn khóc.

“Có phải bị bắt nạt ở Hàn Lâm Viện không?”

“Là Cẩm Nhi quá ngu ngốc.”

“Đệ không ngu ngốc. Cẩm Nhi phải nhớ: đệ là kiêu ngạo lớn nhất của phụ hoàng, đệ chỉ học trễ hơn so với người khác một chút mà thôi, đệ không hề thua kém bọn họ chút nào. Vĩnh viễn không được tự coi nhẹ mình.”

“Vâng. Cẩm Nhi đã biết.”

“Quay lại thay bộ khác đi, đưa đây tỷ tỷ giúp đệ vá lại.”

“Thật tốt quá!”

Từ Như Ý lẳng lặng nhìn hắn vui sướng.

Bên cạnh Dạ Dục Cẩm không có ai có thể nâng đỡ hắn. Tin vào thái độ của nàng, nhất định Dạ Vô Thương sẽ sớm coi trọng đứa nhỏ này.

Hai người đến hồ nước, xem đám cá tranh nhau đoạt thức ăn, hắn cao hứng không thôi. Chơi đến lúc trời sắp tối, Dạ Dục Cẩm mới lưu luyến rời đi.

Buổi tối, lúc Dạ Vô Thương tới thấy nàng đang ngồi trước đèn may vá.

Ánh nến lay động chiếu vào má nàng, làn da vốn trắng mịn thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Nàng nghiêm túc như vậy, lông mi mảnh dài dưới ánh sáng càng thêm lung linh.

Nhìn gần nàng, có thể cảm nhận mùi hương nhàn nhạt thanh nhã toả ra từ nàng, Dạ Vô Thương không khỏi hoảng hốt.

Ngồi gần, ôm lấy eo nàng, Dạ Vô Thương thở ra khí nóng vào bên tai nàng.

“Như Ý……”

“A……” Từ Như Ý kinh hô ra tiếng, vội đè lại ngón tay mình.

Dạ Vô Thương kéo tay nàng qua. Chỗ đầu ngón tay, có một chấm đỏ tươi đẹp.

“Hoàng Thượng, đau quá……” Hai mắt nàng đẫm lệ làm nũng.

Dạ Vô Thương nhìn bộ dáng nàng rồi cười, “Đến đây, để trẫm xem.”

Chặn máu lại giúp nàng, sau đó đặt tay nàng vào trong miệng.

Từ Như Ý cảm giác được ấm áp đầu ngón tay, nàng chớp mắt: “Hoàng Thượng?”

“Đừng nhúc nhích.” Dạ Vô Thương giữ chặt nàng. Nhìn vật nàng đặt trên bàn, “Đang làm gì thế?”

“Hôm nay Cẩm Nhi tới, thấy chỗ cổ tay hắn bị rách, thần thiếp muốn sửa một chút.”

Dạ Vô Thương ôm eo nàng, kéo nàng sát bên người, mặt nghiêm túc: “Nàng đối tốt với nó như vậy?”

“Cẩm Nhi là hài tử của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thích, đương nhiên thần thiếp phải đối tốt chứ!” Nàng trả lời rất hiển nhiên.