“Tớ biết, cậu không thích tớ…… Vẫn luôn muốn giải trừ hôn ước với tớ……” Nói tới đây, cô dừng lại.
Tiêu Vũ Triết nhìn mặt cô hơi say. Khuôn mặt Từ Như Ý non mềm bởi vì uống say càng thêm xinh đẹp động lòng người. Làn da trắng nõn hồng nhạt đỏ ửng, thập phần dụ người.
“Hôm nay chú Tiêu bọn họ trở về, tớ vốn dĩ muốn nói việc này…… Nhưng mà, nhưng mà tớ bỗng nhiên luyến tiếc……”
“Như Ý……”
“Tớ lừa cậu. Tớ nói không đồng ý hôn sự này là giả. Triết, tớ thích cậu, tâm nguyện từ nhỏ của tớ chính là muốn gả cho cậu, làm vợ của cậu, cùng cậu sinh hai đứa nhỏ……”
Tiêu Vũ Triết ánh mắt phức tạp nhìn cô, lời nói trong lòng này, Như Ý ngày thường chắc cũng không dám nói?
“Như Ý, cậu say rồi.”
“Tớ không có say đâu. Làm sao bây giờ? Tớ……”
Tiêu Vũ Triết xem bộ dáng của cô, thật không đành lòng.
Trước kia, nếu cô nói lời này, anh sẽ rất chán ghét, rất khinh bỉ cô. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung, anh cũng giống cô, cũng không phản đối hôn ước từ cha mẹ định ra này.
Nhìn bộ dáng cô khổ sở, Tiêu Vũ Triết tâm không đành lòng.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 75, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là 25. Ký chủ, thật không dễ dàng a! 】
Từ Như Ý nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm.
“Triết……”
Bị cô trầm ngâm như vậy, Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nhìn mặt thiếu nữ cách mình càng ngày càng gần, anh muốn lui bước, nhưng càng muốn cùng cô gần gũi hơn.
Anh phát hiện hô hấp mình đều trở nên hỗn loạn, không khống chế được thở gấp gáp.
Nhịn không được nuốt nước miếng, Tiêu Vũ Triết khẽ vuốt mặt cô, hơi tới gần cánh môi hồng nhuận của cô.
Trong lòng có một loại dục vọng, muốn hôn môi cô.
Anh hô hấp dồn dập, nhẹ thở gấp: “Như Ý……”
Anh muốn nói cô biết, anh cũng đồng ý hôn ước này, hiện tại sẽ không phản đối.
Nhưng, kiểu nào cũng không mở miệng được.
Tiêu Vũ Triết mang theo khẩn trương, chạm vào đôi môi anh khát vọng đã lâu.
Cô gái so với anh tưởng tượng còn mềm mại hơn, còn kiều nộn hơn. Xúc cảm ướt át ấm áp kia, làm anh nhịn không được càng muốn thâm nhập nhấm nháp.
Trong nháy mắt gặp phải cô, đại não anh liền ngừng hoạt động và trở nên trống rỗng.
Tiêu Vũ Triết đã bỏ lại tất cả, anh giữ cô bên cạnh, xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Đây là lần đầu tiên anh hôn một cô gái, không ngờ cảm giác mỹ diệu như vậy.
Trời sinh thông minh, làm anh không thầy dạy cũng hiểu, nhanh chóng nắm giữ yếu tố cần thiết.
Anh nhẹ nhàng mút, hút cánh môi kiều nhu của cô, muốn đem cô từng ngụm ăn xong trong bụng.
Tiêu Vũ Triết giữ mặt cô. Dưới miệng dùng sức, cạy hàm răng của cô, đầu lưỡi nhỏ cùng cô nghịch ngợm linh hoạt.
“Ư……” Từ Như Ý phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, làm Tiêu Vũ Triết càng như mất đi lý trí.
Tay anh xoa vai mảnh mai của cô, vội vàng muốn lột đi sự tồn tại ngăn cách hai người thân mật lẫn nhau.
Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy trong lòng có một âm thanh đang kêu gào: Anh muốn cô! Muốn được có cô!
Muốn kiên định như vậy!
Mà cô gái kia thuận theo, cứ như vậy phối hợp với anh. Tuy rằng có vài phần khẩn trương cùng sợ hãi, lại vẫn cứ không nhúc nhích, mặc anh trên người muốn làm gì thì làm.
“Gâu gâu!” Tiếng chó kêu to kéo ý thức anh về.
Tiêu Vũ Triết tỉnh táo lại.
Nhìn người bị mình đè ở dưới thân.
Hai mắt cô mang theo mê ly, môi anh đào có chút sưng đỏ, quần áo trên vai đã rộng mở, lộ ra bờ vai tuyết trắng mượt mà.