Trì Am bị lời nói của Ma Đế đánh cho trở tay không kịp, từ rễ đến ngọn đều đờ cả ra.
Tư Ngang? Đứa bé trong bụng Tư Lăng là Tư Ngang?
Trì Am bị tin tức này làm giật mình đến ngây người, hoàn toàn xem nhẹ cảm giác khó chịu kia, nỗ lực nhìn về phía mành Tiên Lăng. Nhưng lúc này mành Tiên Lăng đã lại kéo lên rồi, thần thức không thể xuyên thấu nó, làm cho nàng không xem được tình huống bên trong.
Nàng bắt đầu tự hỏi những chuyện từ khi Tư Lăng xông vào sơn động.
Khi đó nàng không hiểu ra sao rất quan tâm tới đứa bé trong bụng Tư Lăng, ngày nào cũng mong ngóng chờ đứa nhỏ ra đời, thậm chí không ngại hắn là Ma Thần trời sinh...
Hiện giờ cuối cùng nàng cũng hiểu ra rồi, vì sao nàng để ý đứa bé trong bụng Tư Lăng đến vậy, đến mức khi hoa sen yêu đưa ra đề nghị che chở cho bọn họ còn đồng ý không chút do dự.
Thì ra Tư Ngang đã tới cạnh nàng từ rất lâu, chỉ là nàng vẫn không hề hay biết thôi.
Trì Am bị chân tướng này đánh cho trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói bản thân ngu ngốc không chủ động nghĩ tới hướng này… dù sao Ma Đế và Tư Lăng đều giống Tư Ngang như vậy cơ mà… hay là nên rối rắm thế giới này rất biết chơi xỏ người ta nữa, hiện tại nàng chỉ là một gốc cây cỏ, có khả năng làm gì chứ? Dù Vệ Quan Nhai nói nàng có thể che chở bọn họ...
Đúng lúc này, lôi kiếp tích tụ hồi lâu trên bầu trời lại đánh xuống, nhằm thẳng hướng cửa động.
Đất rung núi chuyển cũng không đủ để hình dung hết thảy tai nạn kia.
Trì Am cảm giác càng ngày càng khó chịu, nhưng vẫn phân tâm chú ý lôi kiếp bên ngoài, thậm chí có thể nhìn đến một nam tử nắm lưỡi hái tử vong màu đen xuất hiện trên bầu trời trước cửa động, nghênh thẳng hướng lôi kiếp, vừa đến trước sấm sét to như cánh tay kia thì vung liềm chém tới, trực tiếp đánh cho lôi kiếp màu tím tiêu tán.
Trì Am lại trợn mắt há hốc mồm.
Lôi điện màu tím chính là Tử Tiêu Thiên Lôi, đáng gờm nhất trong số các lôi kiếp. Tiên nhân bình thường bị nó đánh cũng có thể hồn phi phách tán, thân vẫn đạo tiêu, vậy mà hắn có thể dùng lực lượng của bản thân chống được, còn đánh tan nó…
Cuối cùng Trì Am cũng hiểu được vì sao thái độ đám người Trọng Thiên đối vị Ma Đế này quái dị như vậy.
Hắn thật sự là một cường giả, mạnh đến mức khiến người ta vô thức sinh ra tin tưởng, cuồng nhiệt đi theo hắn.
Luồng Tử Tiêu Thiên Lôi thứ hai lại đánh xuống, lần này Ma Đế không đánh tan nó, mà dùng thân thể đón đỡ.
Khi Tử Tiêu Thiên Lôi bổ vào người Ma Đế, hắn phun ra một búng máu tươi, quần áo trên người bị sét đánh rách tung toé, nhưng hắn lại chỉ gạt đi máu tươi bên miệng, hai mắt lóe ra tia sáng đỏ phát tím, nghênh về phía không trung, dần nở một nụ cười điên cuồng.
Hắn điên rồi!
Người và yêu thấy cảnh này đều không nhịn được mà thầm nghĩ như vậy. Nhưng đồng thời cũng khâm phục lá gan của hắn. Ngay cả lôi kiếp thượng thiên muốn dùng để ngăn cản Ma Thần đến nhân gian mà hắn còn dám dùng thân thể đón đỡ thì còn gì Ma tộc này không làm được nữa?
“Hắn điên rồi?” Vệ Quan Nhai lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội đột phá…”
Trì Am cẩn thận nghe, lại không nghe hết lời Vệ Quan Nhai nói tiếp sau đó, đành vừa chịu đựng khó chịu trong người vừa dò xét tình huống sau mành Tiên Lăng. Đáng tiếc, vẫn không thể thấy gì cả.
Mà bên ngoài, ngoại trừ Ma Đế dùng thân đỡ thiên lôi ra, ba con yêu háu chiến cách đó không xa cũng đã ngăn lại chúng Tiên Tướng muốn đánh tới, oanh liệt quấn lấy bọn họ đánh lên.
Trong sơn động đều do Vệ Quan Nhai thủ.
Tử Tiêu Thiên Lôi càng ngày càng dày đặc, Ma Đế cuối cùng cũng không cứng rắn chống đỡ nữa mà phi thân rời đi, thả người tới một đỉnh núi cách đó không xa, một tay nắm lưỡi hái tử vong, hai mắt nhìn chằm chằm thiên lôi vẫn ương ngạnh đánh về phía sơn động bên kia.
Trì Am cảm giác được động phủ của mình sẽ bị bổ ra.
Nhưng thần kỳ là không phải.
Mỗi lần Tử Tiêu Thiên Lôi kia bổ tới sơn động, Trì Am cảm nhận được có lực lượng gì đó đón đỡ công kích của thiên lôi, triệt tiêu lẫn nhau. Vậy nên tuy sơn động này trông như bị sét đánh rất nghiêm trọng, thực ra lại không hao tổn chút nào.
Nhưng Trì Am có thể cảm giác được, lực lượng chống lại thiên lôi đang mỗi lúc một yếu dần sau mỗi lần Tử Tiêu Thiên Lôi công kích, chứng tỏ không phải không có giá đắt. Khi nó cuối cùng cũng yếu đến mức không đỡ nổi thiên lôi nữa thì thiên lôi sẽ không chút do dự bổ tới động phủ, đánh chết đứa bé còn chưa giáng sinh kia.
Sao có thể được? Tư Ngang còn chưa sinh ra nữa mà.
Giống như biết quyết tâm của nàng, lực lượng phòng ngự vô hình ngoài sơn động bỗng chốc ngưng tụ lại.
Lần này Trì Am rốt cuộc chú ý tới, lực lượng ngăn cản uy lực của thiên lôi thật ra là một loại phúc trạch, hoặc nên nói là phúc trạch Đế Lâm Tiên Thảo tự mang. Nàng thân là Đế Lâm Tiên Thảo, muốn che chở Ma Thần trong sơn động, vậy nên phúc trạch của nàng tự động hoá thành lực lượng, triệt tiêu uy lực của thiên lôi, không cho nó đánh lại đây.
Thế gian này, thứ khó nắm giữ nhất chính là số mệnh và phúc trạch, hai thứ đều là chúng sinh khả ngộ không thể cầu.
Làm một gốc Đế Lâm Tiên Thảo, Trì Am đang tiêu hao phúc trạch của chính mình để chống cự thiên lôi.
Nhưng nàng cũng không hối hận.
Nghĩ như vậy, Trì Am cảm giác được thân thể càng ngày càng khó chịu, ý thức cũng dần mơ hồ, trong lúc nàng không chú ý, bản thể đã không ngừng cắn nuốt lực lượng tinh huyết Ma Đế dung nhập thân nàng.
Trì Am cố gắng chống đỡ không để mình mất đi ý thức, nếu mất đi ý thức thì không thể bảo vệ sơn động nữa, Tư Ngang cũng không thể bình an giáng thế.
Ngay khi nàng đau khổ chống đỡ, mành Tiên Lăng lại bất ngờ bị người xốc lên.
Trì Am giật mình, cho rằng Tư Ngang đã sinh rồi, vội nhìn qua thì phát hiện là một nam nhân tóc rối bù đi tới.
Trên người hắn vẫn mặc áo bào trắng nõn như tuyết, nhưng khí chất đã không còn sạch sẽ lạnh thấu xương như tuyết đọng trên đỉnh núi nữa, ngược lại có cảm giác ma mị khó diễn tả. Ánh mắt hắn từ màu đen vốn có hóa thành màu tím nhập ma, vầng trán trơn bóng hiện lên một đóa hoa hải đường tím vô cùng sống động, khiến hắn thoạt nhìn cường đại mà nguy hiểm.
So với dáng vẻ sạch sẽ lạnh lùng ban đầu càng thêm nguy hiểm, càng thêm mạnh mẽ.
Vệ Quan Nhai thấy người đi ra cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao ngươi lại nhập ma?”
Đáy mắt nam nhân lưu chuyển, trên tay xuất hiện một thanh kiếm toàn thân đỏ sẫm, ánh máu trên thân kiếm loang loáng, tựa như ma kiếm tắm máu.
“Nơi này giao cho ngươi, được chứ?” Hắn hỏi.
Vệ Quan Nhai nhìn vào mắt hắn, vội gật đầu không ngừng: “Được! Được! Ta bảo đảm thê tử và đứa nhỏ của ngươi đều bình an.” Thái độ ân cần này còn cung kính hơn cả khi đối mặt Ma Đế.
Trì Am hơi khinh bỉ người này.
Chờ nam nhân nhập ma kia đi rồi, Vệ Quan Nhai thở phào một hơi thật dài.
Hắn bước tới trước mặt Trì Am, nhìn mảnh lá cây đang loang dần màu máu của Đế Lâm Tiên Thảo, chỉ còn ngọn cây non nhất còn xanh tươi như trước. Chỉ cần ngọn xanh cuối cùng này nhuốm màu máu, đến lúc đó…
“Vừa rồi người kia là Tư Hàn, chắc ngươi cũng biết hắn rồi. Bình thường hắn là nhân tu cực kỳ có nguyên tắc, đạo tâm kiên định, không ai có thể thao túng được hắn, là một Nhân tộc cực kỳ vĩ đại, cũng là thiên tài ngàn vạn năm khó gặp trong Nhân tộc. Nhưng… khi hắn nhập ma thì tuyệt đối đừng tới gần nhé, cũng đừng chọc hắn, nếu không sẽ chết rất thảm.”
Mặt Vệ Quan Nhai lộ vẻ rầu rĩ: “Lần này này đám tiên nhân không biết sống chết kia dám xông tới, chắc chắn chọc cho hắn đại khai sát giới, kết cục chỉ có đường chết mà thôi. Sau này ngươi cũng phải cách hắn xa một chút, tuyệt đối đừng trêu chọc hắn đấy, biết chưa?”
Nếu lúc này Trì Am là hình người, nàng nhất định sẽ nguýt mắt một phát cho hắn ta xem.
Nói lời này với một gốc có ích gì à?
Tư Hàn ra khỏi sơn động, vừa lúc một đạo Tử Tiêu Thiên Lôi đánh thẳng về phía hắn, hắn tung người nhảy lên, cầm huyết kiếm chém về phía Tử Tiêu Thiên Lôi.
Tử Tiêu Thiên Lôi đứt thành hai nửa, “xèo” một tiếng tan biến.
Trì Am lại lần nữa ngây người.
Bên cạnh là Vệ Quan Nhai nói mát: “Thấy chưa, Nhân tộc nhập ma mới là đáng sợ nhất, chúng ta cách hắn xa một chút nha.”
Trì Am: “...” Không cần hắn ta nói, nàng có mắt xem.
“Cho nên sau này ngươi tuyệt đối đừng có tới gần đám quái dị này. Bọn họ đáng sợ lắm, cách bọn họ xa một chút, ngươi chính là Đế Lâm Tiên Thảo duy nhất trong thiên địa, nếu ngươi không còn nữa, không biết phải qua bao nhiêu tỉ năm Đế Lâm Tiên Thảo thứ hai mới giáng thế. Phúc vận của Tiên Linh giới sẽ tiêu tùng mất…”
Trì Am: “...”
Có thể đừng léo nha léo nhéo được không, quấy rầy nàng quan sát cường giả ở bên ngoài kháng lôi.
Sau Ma Đế lại có một người bắt đầu dùng thân thể cường ngạnh đón đỡ Tử Tiêu Thiên Lôi.
Cứ như bị những người này liên tục khiêu khích tức giận, Tử Tiêu Thiên Lôi đánh xuống càng ngày càng dày đặc, cũng càng ngày càng đáng sợ, căn bản không cho người ta thời gian thở dốc.
Có lẽ dày đặc như vậy cũng có liên quan tới việc Ma Thần sắp giáng thế.
Trì Am căng thẳng nhìn chằm chằm, gần như hoàn toàn xem nhẹ tình trạng của bản thân. Mãi tới khi màu đỏ lan tràn đến chồi non trung tâm nhất của Đế Lâm Tiên Thảo, Trì Am mới hoảng hốt nghe được một tiếng thở dài trong thiên địa, một đạo thiên lôi sáng chói kinh người mang theo thiên uy hủy thiên diệt địa đánh thẳng về nơi nàng cắm rễ.
Còn chưa chờ Trì Am kịp phản ứng, ý thức của nàng đã bị một dòng nước xoáy mãnh liệt cắn nuốt.
Sau đó, Trì Am hoàn toàn không hay biết gì nữa.
…
Chờ Trì Am lại khôi phục ý thức, chợt nghe đến một đám người đang lao nhao.
“Mau nhìn đi, đứa bé này đáng yêu quá. Trông giống ai vậy?”
“Không giống ai cả, hẳn là do ý thức tự chủ biến thành. Các ngươi cho rằng ai cũng như các ngươi, lúc biến hóa đều dựa theo hình mẫu của người lớn đấy chứ? Nhiều gương mặt giống nhau như thế, các ngươi cũng không ngại nhìn phát chán à.”
“Còn lâu, nếu giống Tư công tử thì đáng yêu biết bao!”
“Lâm Dương, ngươi có thành kiến với mặt của bọn ta à?”
“... Không đâu, các ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy.”
“Đừng ồn nữa, giờ phải làm sao đây? Đứa nhỏ này bé như vậy phải nuôi kiểu gì?”
“Có vấn đề gì chứ? Giao cho Tiểu Hồng là được.”
“Nhưng… nhưng… Tiểu Hồng chỉ biết nuôi hoa nuôi cỏ, không biết nuôi người mà. Làm sao đây?”
“Vậy coi nàng thành hoa cỏ nuôi là được chứ sao.”
“Tiểu Hôi, ngươi nói như thế thật vô trách nhiệm! Bây giờ rõ ràng là người, sao có thể dùng cách nuôi hoa cỏ để nuôi chứ? Coi ngươi thành chim để nuôi ngươi có thích không?”
“...”
Trì Am chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trên đỉnh đầu có mấy cái đầu vây thành một vòng, ai nấy nhìn nàng chằm chằm.
Nàng chớp chớp mắt, sau đó mãnh liệt khôi phục tinh thần.
Ú hú, nàng chớp mắt được này! Bây giờ nàng có mắt rồi à?
Trì Am vô thức muốn nhúc nhích để ngồi dậy, sau đó không tự chủ được mà ngã ngửa trở lại, bị một bàn tay nho nhỏ mềm mại đỡ được.
Người đỡ nàng là Tiểu Hồng muội muội dáng vẻ năm, sáu tuổi.
Trì Am chớp mắt, khiếp sợ nhìn đối phương. Tiểu Hồng muội muội đỡ được nàng? Vậy rốt cuộc bây giờ nàng nhỏ đến thế nào chứ?
Chỉ thấy loli năm, sáu tuổi cười từ ái nói với nàng: “Ngươi đừng vội, cẩn thận ngã.”
Trì Am ngơ ngác nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn một vòng người xung quanh, sau đó theo bản năng cúi đầu, thấy được dáng người ngắn cũn cỡn của mình, lại thêm đôi tay nho nhỏ trắng nõn như củ sen.
Nàng giơ tay lên, khiếp sợ nhìn bàn tay của mình, vừa trắng vừa non, mũm ma mũm mĩm…
Nàng nên vui vẻ vì bất ngờ hóa hình thành người hay nên buồn phiền vì hóa thành một đứa bé bây giờ?
Chúng yêu bên cạnh cho rằng nàng khiếp sợ vì mình có thể biến hóa: “Đừng nhìn, ngươi đã hóa hình rồi, là Ma Đế dùng tinh huyết giúp ngươi biến hóa, ngươi không công được đến mấy ngàn năm công lực của Ma Đế, đủ để trợ ngươi hóa thành người.”
Lời này là Trọng Thiên nói, nghe không khách khí chút nào, giọng điệu còn hơi rối rắm.
Ma Đế là thiên tài hiếm thấy trong Ma tộc, mấy ngàn năm công lực, còn là tinh huyết của Tiên Đế tôn sư, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa bên trong mạnh mẽ thế nào mới có thể phụ trợ cho một gốc tiên thảo vốn cần tu luyện ngàn vạn năm lập tức có thể biến hóa.
Trì Am quay đầu nhìn hắn, gương mặt nhỏ mũm mĩm, đôi mắt to đen láy, mái tóc mềm mại, đáng yêu muốn nổ.
“Tư Ngang?” Nàng lên tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào, tự nàng nghe xong cũng không nhịn được mà rùng mình.
“Ngươi biết Tư Ngang?” Một đám yêu kinh ngạc nhìn nàng.
Ngay cả Quỷ Tiên Lâm Dương bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Trì Am mím môi, cố gắng không cho nước miếng nhỏ ra.
Tuy rằng mở miệng nói chuyện không thành vấn đề, nhưng vừa mở miệng đã rớt nước dãi, quá mất mặt.
“Nàng biết cũng không lạ, dù sao nàng đã có ý thức từ rất sớm, chỉ là không thể biến hóa thôi.” Tiểu Hồng muội muội vẫn đang đỡ nàng, bi bô nói.
Trì Am quay đầu liếc nhìn Tiểu Hồng muội muội, không nhịn được mà hôn chụt lên gương mặt đáng yêu của nàng ấy một cái.
Nàng đã muốn làm vậy từ lâu rồi.
Một đám yêu và quỷ đều bị hành vi của nàng làm cho khiếp sợ, chỉ có Tiểu Hồng muội muội cười tươi như hoa nở, vui vẻ vô cùng.
“Tư Ngang.” Trì Am lặp lại một lần nữa, tiện thể hút hết nước miếng sắp nhỏ ra khỏi miệng.
Cuối cùng vẫn là Tư Bạch thoạt nhìn đáng yêu tốt bụng nói: “Hắn đã bình an chào đời rồi, ở bên kia kìa.”
Trì Am vô thức quay đầu nhìn theo hướng Tư Bạch chỉ, suýt nữa lại ngã chổng vó. Tiểu Hồng muội muội đỡ nàng xoay người, sau đó nàng thấy bé con đang ngủ cách đó không xa.