Cái tên “Tư Tỷ Tỷ” đương nhiên không rơi xuống đầu Trì Am, bởi vì tất cả mọi người ở nơi này đều phản đối tập thể, ngay cả Hôi Lân và Tiểu Hồng luôn nghe lời Tư Lăng cũng kiên quyết phản đối.
Cái tên nghe ảo diệu như vậy, người bình thường đều gọi không nên lời, cũng chỉ có người khiến người khác câm nín như Tiểu Lăng Tử mới có thể nói ra.
Đừng có mơ nhé.
Theo cách nói của Trọng Thiên thì chính là: “Sau này ai cũng gọi nàng là Tỷ Tỷ, thế chúng ta phải chịu thiệt à.” Sau đó hoài nghi nhìn Tư Lăng: “Nếu không phải Ma Đế đặt tên cho Tư Ngang thì có phải tỷ cũng muốn gọi hắn là Tư Ca Ca không?”
Mọi người nghe lời này đều nghi ngờ nhìn Tiểu Lăng Tử.
Tư Lăng chột dạ nói: “Không...”
Vừa thấy nàng như vậy là biết nhất định tên của Tư Ngang từng bị nàng đặt loạn, dù không phải “Tư Ca Ca” thì cũng là mấy tên từa tựa thế. Mọi người không khỏi cảm thán, may mà Ma Đế anh minh, đúng lúc lấy một cái tên bình thường cho đứa nhỏ, nếu không thật sự để Tư Lăng đặt thì bây giờ không biết bé cưng Tư Ngang đã phải bị gọi bằng cái tên khó tả nào đó rồi.
Trì Am biết nội tình không muốn lên tiếng, nếu không thật sự cười chết người mất.
Thế là Tiểu Lăng Tử không có khả năng đặt tên bị gạt sang bên cạnh, chỉ có thể buồn bực nhìn đám người kia ghé tới cùng nhau, bàn bạc một cái tên cao thượng cho cây Đế Lâm Tiên Thảo hóa hình duy nhất trong thiên địa.
Một bàn tay xoa nhẹ đầu Tư Lăng, nàng quay sang, thấy nam nhân bên cạnh thì nhanh chóng vui vẻ.
“Đại ca, chàng nói đi, nên gọi Đế Lâm Tiên Thảo là gì bây giờ?” Tư Lăng hỏi.
Tư Bạch đang ghé đầu nhìn đứa nhỏ, nghe vậy trôi chảy nói: “Chủ nhân lấy tên dễ nghe, để chủ nhân đặt cũng tốt.” Sau đó quay đầu cười với Trì Am: “Nếu ngươi thích chủ nhân đặt tên thì gật đầu đi.”
Trì Am trong lòng không tình nguyện, sợ Tư Hàn cũng lấy cái tên trình độ tương đương như của Tư Lăng, nhưng đầu của nàng lại không chịu không chế mà gật gật.
Cứ như giữa chốn không biết có thứ gì đó đang điều khiển nàng vậy.
Bé Tư Ngang bên cạnh nhìn nàng bằng đôi mắt tím hơi u ám, không khóc không quấy, ngoan cực kỳ.
Thấy Đế Lâm Tiên Thảo gật đầu, một đám yêu đang thảo luận tên đều quay đầu nhìn về phía Tư Hàn.
Tư Hàn nhìn về phía Đế Lâm Tiên Thảo, chỉ thấy nàng cũng nhìn qua, đôi mắt sáng ngời trong suốt, loang loáng như mặt nước. Mà đứa nhỏ bên người nàng cũng hướng đôi mắt tím sâu thẳm về phía phụ thân.
Đế Lâm Tiên Thảo này đúng là có nhân duyên lớn với bọn họ.
Tư Hàn cảm thấy trong hư vô có sợi dây vận mệnh được dẫn dắt, chậm rãi nói: “Trì Am đi.”
“Trì Am?” Một đám người và yêu không nhịn được nhìn hắn.
Tư Hàn thản nhiên nói: “Trì là họ, Am là tên! Nàng có nhân duyên lớn lao với chúng ta, Tư Ngang nhờ nàng mà bình an giáng thế, lại sinh lúc sáng muộn, rất tốt.”
Nghe hắn giải thích, mọi người nhanh chóng hiểu được.
Lấy Trì làm họ là vì Tư Lăng nhờ trú tới động phủ của Đế Lâm Tiên Thảo mới có thể giáng thế, lại còn sinh vào lúc trì minh. Mà Am là vì màu sắc tự vệ bản thể Đế Lâm Tiên Thảo khiến người ta dễ dàng nhầm lẫn nàng thành một gốc cỏ dại, vậy nên lấy “Am” làm tên.
“Tên Trì Am tốt hơn Tư Tỷ Tỷ gì gì đó nhiều.” Trọng Thiên đồng ý đầu tiên, còn không nhịn được mà liếc người nào đó một cái. May mà lúc trước hắn tự đặt tên, bằng không để nàng ấy lấy tên thì giờ chắc hắn sẽ là Tiểu Hắc.
Không thể chịu đựng nổi.
Hôi Lân và Tiểu Hồng muội muội đều phụ họa, dù sao chỉ cần là đại ca lấy tên, bọn họ đều không có ý kiến.
Hơn nữa, cái tên Trì Am nghe ý nghĩa hơn Tư Tỷ Tỷ nhiều.
Vì thế tên Trì Am cứ vậy định ra.
Trì Am nghe được tên mình thì chớp chớp mắt, theo bản năng nói với Tư Hàn: “Đa tạ thưởng danh.”
Tư Hàn xoa nhẹ đầu nàng, thản nhiên “ừ” một tiếng.
Trì Am quan sát hắn, phát hiện hắn đối xử với mình như con dâu với, trong mắt hắn, nàng chính là vãn bối.
Dễ dàng nhận được sự tán thành của bố mẹ chồng như vậy, trong lòng Trì Am cảm thấy là lạ. Nhưng vừa quay đầu nhìn Tư Ngang đang nhìn mình không dời mắt, nàng lại nhanh chóng vui vẻ lên.
Vui vẻ một lát, Trì Am chợt nghĩ đến Ma Đế tiêu hao mấy ngàn năm công lực trợ nàng biến hóa, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ còn chưa gặp ông ấy*. Nàng quay sang hỏi Tư Lăng: “Ma Đế?”
(*: Cả nam nữ chính đều “thành hình” rồi nên giờ sẽ sửa ngôi ba và xưng hô theo cấp bậc vãn bối trưởng bối nhenn)
Chắc không phải đỡ sét đến mức bỏ mình rồi chứ?
Tuy lần này Ma Đế tính kế nàng, nhưng lại cho nàng mấy ngàn năm công lực trợ nàng biến hóa, hai bên triệt tiêu, không ai nợ ai. Hơn nữa ông là ngoại tổ phụ của Tư Ngang, Trì Am quan tâm tới Tư Ngang như vậy, cũng không thể để tâm tới chuyện người nào chiếm hời của người nào được, trong lòng nàng không hi vọng ông ấy chết.
Ma Đế là người quan trọng đến nhường nào chứ. Tại Tiên Linh giới này, có Ma Đế che chở, nàng và Tư Ngang có thể bình an lớn lên.
“À, ông ấy không sao, lúc đó ông ấy hấp thu Tử Tiêu Thiên Lôi, vừa mới đột phá, đạt thành tựu Tiên Tôn, hiện giờ đang củng cố tu vi.”
Trì Am nghe vậy không khỏi nghĩ tới lời Vệ Quan Nhai lúc ấy, nói ông ấy điên rồi, muốn lợi dụng Tử Tiêu Thiên Lôi nhân cơ hội đột phá Tiên Đế tôn sư, thành tựu Tiên Tôn. Tử Tiêu Thiên Lôi cũng không phải nói chơi, sinh linh dám có mục đích này đều không được chết tử tế.
Thế mà ông ấy lại thật sự đột phá.
Trì Am không khỏi bội phục, đồng ý với lời của đám người Tư Lăng, Ma Đế thật đúng là thiên tài.
Thực lực cao nhất Tiên Linh giới là Tiên Tôn, thành tựu Tiên Tôn cũng không dễ dàng, tính tổng cộng số Tiên Tôn khắp tứ hải mười tám vực cũng chỉ có mười vị mà thôi.
Hiện tại thêm một Tiên Tôn là Ma Đế, phỏng chừng các thế lực Tiên Linh giới lại sắp sửa nháo nhào lên rồi.
Những tin tức Tiên Linh giới đương nhiên là do Quỷ Tiên Lâm Dương nói cho nàng, vị Quỷ Tiên này thực lực thấp nhất trong đoàn người, nhưng đầu óc dùng tốt thật sự. Chỉ cần cho hắn chút manh mối, hắn có thể xâu chuỗi ra đại khái nội dung, cực tiện lợi.
Hiện tại Quỷ Tiên và hoa sen yêu Hồng Tê cùng phụ trách chăm sóc hai bé cưng.
Những người và yêu khác đều ra ngoài tìm hiểu tin tức, tiện đường đánh hết một vòng các thế lực sau lưng Tiên Tướng dám tới gây chuyện lúc Tư Lăng sinh.
Nhóm người này bây giờ chính là ngang tàng như vậy.
Ngày nào Trì Am cũng nghe Lâm Dương kể chuyện bên ngoài, sau đó vui sướng cùng ăn cùng ngủ với bé Tư Ngang, ngày trôi qua nhanh vô cùng.
Thực đơn của Trì Am và Tư Ngang không giống trẻ con nhân loại bình thường, sữa không thuộc phạm vi thức ăn của hai người. Mỗi ngày thứ hai người uống nhiều nhất là Tiên Linh dịch, kèm theo ít đồ ăn phụ.
Bản thể Trì Am là tiên thảo, thích nước, uống bao nhiêu Tiên Linh dịch cũng không có vấn đề gì, không có chuyện không chịu nổi rồi căng hỏng bụng gì gì đó. Mà Tư Ngang lại càng giỏi hơn, hắn vừa sinh ra đã sở hữu thần thể, Tiên Linh dịch với hắn mà nói chẳng khác nào nước sôi để nguội, chẳng có tác dụng gì.
Vì muốn Tư Ngang khỏe mạnh lớn dần, Tiểu Hồng muội muội lo lắng muốn chết.
Chờ tới khi phát hiện Tư Ngang cục cưng vẫn không lớn, Tiểu Hồng muội muội sắp sửa bật khóc đến nơi.
Đặc biệt là khi Tư Ngang bất chợt lâm vào mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh, đám người Tư Lăng và Trọng Thiên đều luống cuống, cục cưng làm sao vậy?
May là Ma Đế vừa củng cố tu vi lại xuất hiện, khiến đám người như nhìn thấy cứu tinh.
Tuy Ma Đế chưa từng nuôi trẻ con, nhưng lúc trước Ma Đế đã có thể cùng một tiên nhân thượng cổ sinh một đứa trẻ nghịch thiên là chứng minh kiến thức của ông ấy rộng rãi hơn bọn họ nhiều. Nuôi một Ma Thần chỉ là chuyện nhỏ.
Trì Am túc trực bên cạnh Tư Ngang, thấy hắn vẫn luôn giống khi vừa sinh ra, không lớn lên chút nào thì không nhịn được khổ sở.
Chẳng lẽ có thể chịu qua thiên lôi khi sinh ra lại không chống được đến khi trưởng thành sao?
Thấy Ma Đế tới, Trì Am không nhịn được nhìn qua, phát hiện sau khi Ma Đế đột phá tới Tiên Tôn, khí thế trên người càng thêm thâm trầm như biển, khiến người nhìn không thấu. Hai Ma tộc cấp bậc Tiên Đế theo sau lưng ông ấy đều tất cung tất kính.
Ma Đế thấy nữ hài nằm cạnh ngoại tôn thì cũng lập tức cảm nhận được linh khí hệ mộc thuần túy trên người nàng, hiểu được nàng chính là đứa nhỏ do Đế Lâm Tiên Thảo hóa hình mà thành.
Ông ấy kiểm tra Tư Ngang đang mê man, nét mặt rất nghiêm túc.
“Cha, bảo bảo thế nào?” Tư Lăng căng thẳng hỏi.
Ma Đế hiểu rõ trong lòng, nói với bọn họ: “Tư Ngang là thần thể trời sinh, từ nhỏ bất phàm, đồ ăn của tiên nhân cũng không thích hợp với thằng bé, chỉ có đồ ăn có chứa thần tính mới được.”
Nếu là ở Thần Linh giới, đồ ăn có chứa thần tính trên Thần Linh giới đương nhiên có thể thích hợp Tư Ngang. Nhưng hắn sinh ở Tiên Linh giới, nơi này ngay cả thần khí cũng ít ỏi không có mấy, huống chi là đồ vật chứa thần tính. Như vậy dù Hồng Tê và Lâm Dương cẩn thận nuôi nấng đến đâu, cho hắn thứ tốt nhất thì cũng không thích hợp.
Bởi vì không có được lực lượng cần thiết để thân thể trưởng thành, Tư Ngang đành phải lâm vào giấc ngủ sâu.
Nghe Ma Đế giải thích, mọi người bắt đầu ủ rũ.
Bọn họ đi đâu tìm kiếm thứ ẩn chứa thần tính cho cục cưng chứ?
Tư Lăng khẽ cắn môi: “Không sao, Tiên Linh giới chắc chắn cũng có linh thực chứa thần tính, chỉ cần tìm ra, để Tiểu Hồng muội muội cấy trồng là được.”
“Tư Ngang không đợi được đến lúc đó.” Trọng Thiên phá tan hi vọng của nàng.
“Sao không đi tìm bốn tộc thần thú?” Tư Bạch chợt lên tiếng.
Một đám người kinh ngạc nhìn hắn, sau đó mới nhớ Tư Bạch chính là thần thú Bạch Hổ, dù là Tư Bạch hay các tộc Thanh Long, Phượng Hoàng, Huyền Vũ đều là thần thú, tuy sinh hoạt tại Tiên Linh giới nhưng vì trong cơ thể bọn họ trời sinh có máu thần thú, thực lực từ nhỏ đã cao hơn tiên nhân Tiên Linh giới một bậc.
Đây là sự ưu ái mà thiên thượng dành cho thần thú.
Mà thần thú muốn trưởng thành thì cần tăng lượng máu thần thú trong cơ thể, quá trình này đương nhiên liên quan tới đồ ăn.
Lúc này, Tư Hàn lập tức mang Tư Bạch cùng đi tới địa bàn tộc Bạch Hổ.
Tư Hàn đi nhanh về nhanh, mang về một loại trái cây màu xanh to bằng nắm tay. Vỏ trái cây có hoa văn màu bạc đặc trưng của tộc Bạch Hổ, lấp lánh ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời, khiến người ta vừa nhìn là biết quả này bất phàm.
Tư Bạch giải thích: “Đây là thánh quả của tộc Bạch Hổ, tên là quả Tê Linh. Trong địa bàn tộc còn nhiều lắm, vừa lúc đưa cả cho Tư Ngang.”
Tộc Bạch Hổ đã diệt tộc từ thời viễn cổ, Tư Bạch là con hổ cuối cùng của tộc Bạch Hổ. Sau khi diệt tộc, địa bàn tộc Bạch Hổ không còn mở ra nữa, bên trong vẫn sinh sôi rất nhiều thánh quả không bị ngắt lấy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không cần giống quả phượng hoàng của tộc Phượng Hoàng, có thể lấy ra tới mười quả đã là tốt lắm rồi.
Tiểu Hồng lấy thịt quả làm thành nước trái cây, đút cho Tư Ngang.
Liên tục uống hết hơn trăm quả Tê Linh làm thành nước trái cây, Tư Ngang mới dần dần mở to mắt.
Sau khi mở mắt, phát hiện một đám người vây quanh nhìn mình, hắn vẫn rất bình tĩnh, hơi dừng lại trên mặt Ma Đế một thoáng, sau đó quay sang nhìn Trì Am.
Trì Am thấy hắn tỉnh lại thì vui vô cùng, vừa nhếch miệng cười đã nhỏ nước miếng.
Trì Am: “...”
Nhìn thấy gương mặt bánh bao trắng nõn của Tư Ngang dính vệt nước lấp lánh, Trì Am khiếp sợ.
Nước miếng nhỏ ra thật này.
Trì Am vươn tay lau nước miếng kia đi, sau đó lặng lẽ xoay người nằm phịch xuống, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nàng quyết định, trước khi có thể khống chế nước miếng thì sẽ ít nói ít cười.
Người xung quanh thấy vậy rất muốn cười, nhưng vì quan tâm tới tâm linh yếu ớt của Trì Am nên đều không ra tiếng.
Tuy nhìn bên ngoài hai người đều là bé cưng, nhưng cả hai đều sinh ra đã bất phàm, có thể nhớ việc, có lẽ sau này không ai quên được chuyện này.
Ma Đế ôm ngoại tôn đã tỉnh lại vào lòng, kiểm tra tình trạng cơ thể hắn, nét mặt thản nhiên, không ai nhìn thấu ông ấy đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng thật ra hai Ma tộc mà ông ấy mang đến đều duỗi dài cổ nhìn, trong lòng đã nhận định đây là Ma Vương đời kế tiếp của Ma tộc, trong lòng kích động, nhưng trên mặt thì lại không hiện.
Ma Thần trời sinh, từ nhỏ chính là vương của Ma tộc bọn họ.
Khi bọn họ nghe nói hậu duệ duy nhất của Ma Đế sinh hạ một Ma Thần trời sinh, toàn ma trong Ma tộc đều vui sướng quần ma loạn vũ, hoàn toàn không để ý cái gì mà Ma Thần đến nhân gian mang tới hủy diệt và tai nạn. Về sau lại nghe nói những chuyện đám Nhân tộc kia làm ra vì để ngăn cản Ma Thần bình an giáng thế, bọn họ giận sôi cả máu, trực tiếp dốc toàn bộ lực lượng định đi cho Nhân tộc một bài học.
Lần này nghe nói Ma Đế muốn tới thăm ngoại tôn, hai Ma tộc đều phụng mệnh lệnh của trưởng lão đích thân đến thăm Ma Thần.
Sau khi kiểm tra tình hình cơ thể thể ngoại tôn nhà mình, Ma Đế nói: “Quả Tê Linh thật sự có lợi với thằng bé, sau này các con kiếm nhiều chút đồ có chứa thần lực cho thằng bé ăn, đừng nuôi dưỡng nó như trẻ con bình thường.”
Tư Lăng vội đồng ý, lại bảo Tiểu Hồng trồng quả Tê Linh của tộc Bạch Hổ vào không gian Hồng Liên, xem có thể tăng chất lượng không.
Một đám người qua một bên thương lượng xem Tiên Linh giới có linh thú hay linh quả gì ẩn chứa thần lực, trên giường chỉ dư lại hai bé con.
Trì Am nghiêng người lén lút liếc nhìn bé cưng Tư Ngang, chỉ thấy hắn vẫn chưa ngủ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm nàng không rời.
Nàng theo bản năng muốn cười với hắn, nhưng nhớ tới hành vi xấu hổ vừa rồi thì lại mím chặt môi, mặt nóng hừng hực.
Tư Ngang nhìn nàng một lát, chợt vươn tay tới.
Trì Am thấy thế sao còn nhịn được, cũng vươn tay qua nắm bàn nay mũm mĩm trắng trẻo của hắn, lòng vui rạo rực.
Đây chính là Tư Ngang lúc còn nhỏ đấy, không ngờ có một ngày nàng cũng có thể tham dự vào quãng thời gian còn nhỏ của Tư Ngang, nhìn hắn từ bánh bao nhỏ thành bánh bao lớn, sau đó thành bé trai, thiếu niên, thanh niên…
Ngẫm tới là lại muốn nhỏ nước miếng.
Trì Am lập tức mím chặt môi.
Chợt, một bàn tay sờ lên mặt nàng, kéo một cái, đôi môi mím chặt bị kéo hở ra, nước dãi nhỏ xuống…