Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 808



Ma Đế từ cung điện đi ra, thấy khuê nữ bế ngoại tôn mặt lạnh tanh lên ôm hôn thì không biết nói cái gì cho phải.

Đám Ma tộc xung quanh đều im lặng quan sát.

Chờ phát hiện Thiếu chủ lại không ra tay đánh người, một đám Ma tộc đều âm thầm thất vọng.

Vẫn là Tư Hàn vươn tay tới, nhấc nhi tử khỏi lòng Tư Lăng đặt xuống đất, sau đó xoay người nhìn về phía Ma Đế.

Một đám yêu theo Tư Lăng trở về đều thi lễ với Ma Đế. Không nhắc tới thân phận Ma Đế, chỉ với thực lực Tiên Tôn bây giờ của ông ấy thôi cũng đủ cho người khác không dám làm càn.

Kẻ mạnh làm vua, bất kể ở thế giới nào đều là đạo lý.

Nụ cười trên mặt Tư Lăng khi gặp nhi tử thoáng xụ xuống, hơi nâng cằm, từ một người khiến người khác phải câm nín lập tức hóa thành nữ tiên cao quý lạnh lùng, nói với Ma Đế: “Cha, bọn con đã trở lại rồi.”

Ma Đế đáp một tiếng, nói với Tư Ngang và Trì Am: “Các con lại đây.”

Tư Ngang kéo tay Trì Am đến bên cạnh Ma Đế.

Ma Đế vung tay áo, xoay người rời đi.

Một đám người vội đuổi kịp.

Tiến vào một đại điện, Ma Đế ngồi trên vị trí chính, hỏi: “Lần này các con đi tới nơi nào?”

Một trăm năm qua, đoàn người Tư Lăng và Tư Hàn chạy khắp xung quanh Tiên Linh giới tìm kiếm những thứ ẩn chứa thần tính, cách mỗi vài năm bọn họ đều trở về một lần, mang theo lượng lớn đồ ăn, đồ dùng, đều là loại có lợi cho Tư Ngang. Thời gian dài nhất cũng chỉ là năm năm, rất ít khi vượt qua năm năm, nhưng lần này bọn họ đi suốt ba mươi năm.

Ba mươi năm không có tin tức, mấy người Ma Đế đoán chắc bọn họ bị thứ gì đó níu chân, hoặc là lâm vào bí cảnh không ra được.

Về phần bọn họ có thể gặp chuyện không may ngoài ý muốn không, trước nay Ma Đế không cân nhắc tới.

Tuy rằng nữ nhi của ông ấy không có chút vận may nào, nhưng mỗi lần đều có thể trùng sinh trong tuyệt cảnh, càng là hiểm cảnh thì càng có thể ngược chiều gió mà bay. Hơn nữa bên cạnh còn có Tư Hàn và mấy yêu thú viễn cổ như Trọng Thiên, Hôi Lân, thậm chí là thần thú Bạch Hổ đi cùng, bọn họ đều là người có khí vận, không cần lo lắng.

“Bọn con tới… một nơi vô cùng kỳ quái.” Tư Lăng nói.

Nơi mấy người Tư Lăng tới là nơi thoạt nhìn rất giống Ma Vực. người Tiên Linh giới xưng là Tuyệt Vực. Nơi đó có rất nhiều yêu quái và ma vật bị Tiên Linh giới trục xuất, nguy hiểm vô cùng. Mà sâu tại bên trong nơi đó, có một địa phương xuất hiện năng lượng vô cùng bạo ngược, nguy hiểm trùng trùng, nghe nói rất ít tiên nhân đi vào đó thám hiểm. Lần này bọn họ đi nhầm vào nơi kia, nhóm người suýt thì bị vây hãm không về được, nhưng cũng vì thế mà phát hiện ra rất nhiều điều.

“Ý con là năng lượng bạo ngược kia có thể là thần lực?” Ma Đế hỏi.

Tư Lăng nhìn về phía Tư Hàn, ông là người đầu tiên phát hiện trong lực lượng bạo ngược kia ẩn chứa thần lực.

Tư Hàn gật đầu: “Nếu điều con nghi ngờ không sai thì chính là thần lực, chỉ là không biết vì sao thần lực của Thần Linh giới lại ngưng tụ tại Tiên Linh giới, nhìn tình hình ở Tuyệt Vực kia thì chắc chắn là bị người cố ý phong tỏa sâu trong Tuyệt Vực.”

Thứ nhiều nhất Tiên Linh giới chính là Tiên Linh lực, nếu là lực lượng vượt qua khả năng thừa nhận của Tiên Linh giới, kết quả sẽ khiến Tiên Linh giới sụp đổ.

Nếu đó thật sự là thần lực, chỉ cần Tư Ngang hấp thu là không chỉ có thể giải quyết vấn đề tu luyện mà còn có thể giúp hắn mau chóng trưởng thành. Đến lúc ấy cũng không sợ đám tiên nhân Tiên Linh giới kia đuổi giết.

Tuy Ma Đế có thể che chở cho hắn, nhưng nếu toàn bộ thế lực Tiên Linh giới đồng thời xuất động chống lại Ma tộc, Ma tộc cũng không thể ứng phó, thời điểm mấu chốt vẫn cần Tư Ngang tự mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể tự bảo vệ bản thân.

Ma Đế hơi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Những người khác cũng không lên tiếng, lặng yên nhìn ông ấy.

Trì Am thấy trên người Ma Đế dường như xuất hiện sợi dây mắt thường không nhìn thấy được, hư ảo mờ nhạt, lúc tụ lúc tán, duỗi ra bốn phía rồi lại co rụt, tựa như cắn nuốt tu vi trên người Ma Đế, nàng không nhịn được vươn tay kéo tay áo Ma Đế.

Động tác của nàng làm mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả Ma Đế cũng mở to mắt.

Ánh mắt Ma Đế tím biếc như ngọc, trong trẻo thấu triệt, xa cách đạm mạc, ngoại trừ lúc trước Tư Lăng mang thai phải chịu tập kích mới khơi dậy sự phẫn nộ của ông ấy, những lúc khác ông ấy đều bình tĩnh lạnh nhạt như tiên nhân chốn cửu thiên, trông còn thanh thuần hơn cả Nhân tu. Nếu màu mắt của ông ấy không phải màu tím thì chính là một Nhân tộc, chẳng trách từng khiến rất nhiều Nhân tộc lầm tưởng ông ấy là Nhân tộc tu linh.

Tư Ngang kéo tay Trì Am hỏi: “Làm sao vậy?”

Trì Am bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như thế thì hơi ngượng nghịu: “Vừa rồi hình như trên người ngoại tổ phụ có sợi dây gì đấy mờ mờ…”

Nghe Trì Am giải thích, vài người vẫn ngơ ngác, nhưng vài người đã hiểu rõ, chỉ có Ma Đế là vẫn nhẹ nhàng.

Hắn nói: “Đó là chỉ vận mệnh.”

Nghe Ma Đế nói xong, người ở nơi này lập tức hiểu ra.

Ma Đế là hậu duệ bộ tộc Thiên Mệnh thời thượng cổ, bộ tộc Thiên Mệnh dự đoán không sai, nhìn quá khứ suy tương lai, đây cũng là phép thần thông có được từ huyết mạch của bộ tộc bọn họ. Nhưng thần thông tới từ huyết mạch này phải dùng tu vi để trả giá, mỗi lần dự toán đều tiêu hao một chút cảnh giới, tu vi càng cao, chút cảnh giới tụt xuống muốn tu luyện trở lại càng khó hơn vạn lần.

Về phần sợi dây Trì Am vừa nhìn thấy cũng chính là sợi chỉ vận mệnh, nó hư hư thực thực, mờ ảo không chừng, cũng đang muốn cắn nuốt tu vi của Ma Đế.

“Cha, thôi bỏ đi, chúng ta tới Tuyệt Vực nhìn thử một lần, đến lúc đó xem tình huống đã rồi nói sau.” Tư Lăng nghiêm túc nói.

Thần thông huyết mạch của tộc Thiên Mệnh đúng là rất tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đều tiêu hao một chút cảnh giới. Nếu không phải vì Tư Ngang, Ma Đế sao có thể hao tổn? Năm đó ông ấy vì tìm kiếm một đường sống cho nữ nhi duy nhất mà từng hao tổn một cảnh giới, cuối cùng bị kẹt tại Thiên Chi Cốc mấy ngàn năm, vấ vả lắm mới tu luyện trở về. Tư Lăng thật sự không muốn ông ấy lại làm chuyện như vậy nữa.

“Nghe nương.” Tư Ngang cũng nói.

Ma Đế nhìn hai gương mặt rất giống mình kia, cuối cùng dịu giọng: “Vậy bỏ đi.”

Bị Trì Am cắt ngang suy tính, Ma Đế biết muốn suy tính thêm lần nữa cũng không ổn, hơn nữa hiện tại tình hình của Tiên Linh giới cũng không tốt lắm, đúng là không nên làm chuyện như vậy.

Ma Đế để bọn họ đi nghỉ ngơi trước, ba ngày sau xuất phát.

Ma Đế vừa rời đi, Tư Lăng lập tức muốn thân thiết với nhi tử ba mươi năm chưa gặp, nhi tử nhà mình thì mình thương. Ai ngờ nhi tử lẳng lặng liếc nhìn bà một cái, sau đó xoay người đi về phía Tư Hàn.

Rõ ràng không muốn thân thiết với bà.

Tư Lăng bĩu môi, đành phải ôm Trì Am vào lòng, sau đó phát hiện Trì Am lại lớn lên rồi.

“Đã qua ba mươi năm, đương nhiên phải cao lên chứ ạ.” Trì Am cười tủm tỉm.

Tư Lăng nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của nàng, kéo Tiểu Hồng muội muội tới bên này, nói năng bằng chứng đầy đủ: “Nhưng Tiểu Hồng muội muội một vạn năm cũng chỉ thế này thôi.”

Tiểu Hồng muội muội: “... Ta là sen yêu, giống với không gian Hồng Liên, tốc độ sinh trưởng tương đối chậm.”

Trì Am nhìn hoa sen yêu vẫn là dáng vẻ nữ hài, cảm thấy nhìn sao cũng đáng yêu, ôm nàng ấy rồi hôn một cái.

Hoa sen yêu lập tức tươi cười rạng rỡ như hoa nở. Thân là yêu  thực vật, trời sinh thích thân cận sinh linh có khí tức mộc linh dày đặc, Đế Lâm Tiên Thảo không chỉ có phúc trạch thâm hậu mà còn mang theo một thân mộc linh tinh thuần, được nàng ôm thư thái vô cùng.

Lúc này Tư Ngang đang đi thỉnh giáo phụ thân một ít vấn đề tu luyện. Trọng Thiên, Hôi Lân và Bạch Hổ không biết chạy đi đâu chơi rồi, vì thế Trì Am ngồi nói chuyện với Tư Lăng và Tiểu Hồng muội muội.

“Mấy thập niên này các con sống có ổn không?” Tư Lăng hỏi.

Trì Am cười tủm tỉm: “Tốt lắm ạ, tụi con vẫn luôn ở Ma Cung, không gặp phải chuyện gì cả. Tư Ngang theo Ma Đế tu luyện, rất chăm chỉ.”

Tư Lăng nghe xong chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn ngó xung quanh một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Tư Ngang còn thường xuyên tìm Ma tộc đánh nhau à?”

“Có đánh, thỉnh thoảng còn rời Ma Cung đi khiêu khích một ít Nhân tu.” Trì Am không chút do dự nói.

Mặt Tư Lăng không chút thay đổi, nhưng Trì Am và hoa sen yêu đều có thể nhìn ra bà đang rối rắm trong lòng, có lẽ Tư Ngang lớn thành dáng vẻ này khiến bà không biết làm sao. Không giống bà cũng không giống Tư Hàn, lại càng không giống Ma Đế, thật không biết tính cách này rốt cuộc giống ai.

Nhưng đúng là một Ma tộc siêu cấp tiêu chuẩn, chính là cái loại trời sinh mang thù.

“Như vậy rất tốt mà, chỉ cần hắn có thể bảo vệ bản thân mình là được.” Hoa sen yêu nghĩ rất thoáng.

Phải nói là chúng yêu đều nghĩ rất thoáng, mấy người Trọng Thiên cũng vậy.

Tư Lăng nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng, dù sao cũng là đứa nhỏ mình sinh, mình thương, mặc kệ hắn giống ai, chỉ cần có thể sống thật tốt thì kiểu gì cũng đáng.

Đừng nhìn bây giờ Tiên Linh giới thoạt nhìn thái bình, không có tranh chấp gì lớn. Chỉ cần Tư Ngang rời khỏi Ma Cung, bên ngoài không có trăm vạn thì cũng có chục vạn tiên nhân muốn giết chết hắn. Còn chưa tính tới đám thần trên Thần Linh giới đang nhìn chằm chặp, cứ thỉnh thoảng lại ban xuống thần dụ gì đó, mượn tay thế lực lớn trong Tiên Linh giới để loại bỏ Tư Ngang, cực kỳ xấu xa.

Mấy năm nay Tư Lăng hành tẩu bên ngoài, thấy nhiều, cũng biết rất nhiều, trong lòng nghẹn khuất không thôi.

Dù bọn họ có thể ứng phó với đám tiên nhân lòng mang ý xấu của Tiên Linh giới, nhưng Thần Linh giới thì sao? Bây giờ thực lực bọn họ vẫn không đủ để phi thăng Thần Linh giới, hoàn toàn không thể bảo đảm Thần Linh giới sẽ tiếp tục có hành động gì nữa không.

Buổi tối, Trì Am nằm sấp trên giường nhìn nam hài đang đả tọa đằng trước, ngơ ngác xuất thần.

Tư Ngang mở mắt ra, thấy nàng nằm sắp trên giường ngây dại nhìn mình, tâm tư không biết đi vào cõi thần tiên nào rồi thì vươn tay nhéo mặt nàng.

“Chát” một tiếng giòn vang, Trì Am ôm tay mình, khóc không ra nước mắt: “Sao ta đánh chàng mà ta lại thành người bị đau thế?”

Tư Ngang cười nhạo: “Biết đau còn đánh, nàng bị ngốc à?”

Dám nói nàng ngốc? Trì Am giận tím mặt, một tay bắt lấy nam hài kéo đến trên giường, nàng muốn cù hắn.

Nhóc xinh trai quay cuồng trên giường, mím chặt môi không hé răng, nhưng gương mặt bé nhỏ lại từ từ nghẹn tới mức đỏ hồng lên, mãi đến khi Trì Am cù sướng tay rồi, hắn mới xoay người dựng lên, ngồi lên lưng nàng.

Trì Am: “...” Động tác này nhìn sao cũng thấy quái dị.

Tuy nhóc xinh trai nhà nàng rất đẹp, nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi, “phần cứng” không hợp tiêu chuẩn. Trì Am chưa bao giờ lo lắng hắn sẽ động chân động tay với mình, thế nên mấy năm này muốn ghẹo là ghẹo, không chút e dè.

Nhưng lúc này nhìn ánh mắt của hắn, Trì Am có chút chột dạ.

Tư Ngang xoay người nằm xuống cạnh nàng, khi thấy nàng nhìn sang thì nhẹ nhàng véo má nàng nói: “Nếu việc này thuận lợi, ta sẽ có thể nhanh chóng lớn lên.”

Trì Am: “... Ồ.”

Hắn nheo đôi mắt tím xinh đẹp lại: “Sao nào, nàng có ý kiến à?”

“Không, không. Ta cũng hy vọng việc này thuận lợi.” Trì Am hiểu tính cách của hắn tới mức nào cơ chứ, đương nhiên sẽ không nói kháy vào những lúc thế này.

Khóe miệng cậu nhóc nhẹ nhàng nhếch thành nụ cười, cười đến mức khiến nàng hãi hùng, sau đấy lại nghe hắn nói: “Thật không?”

“Thật!”

Bàn tay lành lạnh kia xoa nhẹ má nàng, thật lâu sau mới nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ mau chóng lớn lên rồi cưới nàng về.”

Trì Am: “...”

Trì Am ho khan một tiếng: “Sao chàng cũng bắt đầu học cách nói chuyện của mẹ mình rồi thế?”

Hắn lạnh nhạt liếc nàng: “Sao nào, chẳng lẽ nàng không muốn?”

“Cũng không phải, chỉ là...” Trì Am chần chờ một lát: “Ta biết hiện giờ ta không thể nào tu luyện, trông có vẻ chẳng khác nào quân vô dụng, sau này cần có chàng bảo vệ. Nếu như chàng chỉ muốn báo ơn thôi thì không cần phải cưới ta, có nhiều cách để báo ơn lắm…”

Nói tới đây, nàng có chút rối rắm.

Ở bên Tư Ngang lâu như vậy, ban đầu nàng vừa kháng cự vừa thích hắn, bị hắn dày vò không chịu nổi. Sau đó chấp nhận hắn, cho rằng bọn họ sẽ cứ vậy mãi. Ai ngờ sau khi vào thế giới này, dường như không như nàng nghĩ, Tư Ngang ở bên nàng cứ như chỉ để báo ân thôi vậy.

Hơn nữa thái độ của Tư Ngang cũng có chút vấn đề.

Tư Ngang nghe vậy liền cười khẩy, chợt nắm cằm nàng, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của nàng, hắn ghé tới hôn lên cánh môi kia, chậm rãi nói: “Thế này có gọi là báoân không?”

Trì Am: “... Không phải.”

Lúc này Tư Ngang mới có vẻ hài lòng, sau đấy lại nghe nàng nói: “Nhưng chàng vẫn là một đứa nhóc, chàng làm như vậy... không đúng đâu!”

Mặt Tư Ngang cứng đờ, sau đó nổi giận bừng bừng, hai mắt bừng bừng sát khí, môi thì lại cười rộ lên, cười đến mức trông thần kinh vô cùng. Hắn nói: “Ai là đứa nhóc? Chỉ là ta không có thần lực tu luyện nên không thể lớn lên thôi, chờ ta lớn rồi, ta sẽ cho nàng biết ta nam nhân đến thế nào!”

Trì Am: “...”

Hình như ghẹo quá tay mất rồi. Phải nàm xao?