Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 810



Lần này tổng cộng có gần ba trăm thành viên cùng tiến vào tiên mộ, nhân số mặc dù có vẻ ít, nhưng mỗi một người trong số họ đều không phải tiên nhân bình thường có thể bì được, càng không cần phải nói ở đây còn có một vị Tiên Tôn tọa trấn.

Chỉ cần không phải kẻ mù đều sẽ không ai dám làm càn.

Nhưng cứ có kẻ mắt mù mới chịu cơ.

Vừa tiến vào tiên mộ không lâu, còn chưa gặp phải nguy hiểm gì trong tiến mộ thì họ đã gặp phải một đám  toàn là tu sĩ Nhân tộc.

Một đám Nhân tộc đi ra từ trong tiến thuyền, không nói hai lời đã trực tiếp rút tiền khi ra công kích, đến cả bước hô hào cũng lược bớt.

Trì Am và Tư Ngang được bảo vệ ở chính giữa, những người xung quanh không phải là Tiên Tôn thì chính là Tiên Đế, sự an toàn của họ được đảm bảo tuyệt đối.

Đám thuộc hạ Ma tộc và những tuỳ tùng mặc đồ trắng lúc nãy không cần ai chỉ đạo, vừa nhìn thấy kẻ địch họ đã trực tiếp xông lên, đồng loạt rút ra các loại tiên khí, một trận chiến oanh liệt, cuồng dã diễn ra, rất nhanh sau đó họ đã giải quyết xong đối phương.

“Đây là người của thế lực nào vậy? Thật là kém cỏi.” Trọng Thiên bất mãn nói, hắn còn chưa được ra tay đâu đấy.

Hội Lân cũng rục rịch muốn thử, đối với một yêu thú hiếu chiến mà nói, từ trước đến nay chúng đều không chê đánh nhau.

“Thật đáng tiếc.” Liễu Thành Phong cầm lợi kiếm sắc bén cũng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, còn chưa đến lượt hẳn ra tay nữa.

Những người khác không thèm để ý tới mấy kẻ hung tàn hiếu chiến này, sau đó sẽ có cơ hội để họ ra tay thôi.

Quả nhiên, sau đó bọn họ gặp phải không ít tu sĩ, đều là những tu sĩ do các thế lực khác nhau ở Tiên Linh giới phái tới để giết chết Ma Thần Tư Ngang.

Mặc dù nói Tư Ngang sinh ra đã là Ma Thần trời sinh, nhưng bởi vì sinh ra ở Tiên Linh giới, phải chịu hạn chế của Tiên Linh giới nên mặc dù thực lực của hắn từ lúc sinh ra đã cao nhưng cũng chỉ tới cấp bậc Đại La Kim Tiến thôi, mấy năm nay tu luyện không ngừng, chỉ tiếc không có thần lực bổ sung nên tu vi tăng tiến cực chậm, có thể nói là không có tiến bộ gì.

Vì vậy, bây giờ hắn chỉ có ưu thế về mặt xác thịt, có thân thể của thần, không phải người mà tiên nhân bình thường có thể so được, có thể đánh đấm tùy ý, tiên khí căn bản không làm hắn bị thương được. Nhưng nếu như một Tiên Tôn dồn hết sức công kích một lần, công kích vào nội phủ yếu ớt của hắn thì chỉ sợ hắn cũng sẽ phải chết.

Cho dù là thần, thì một thần ở thời kỳ sơ sinh cũng yếu ớt, không chịu nổi một lần công kích của những Tiên Tôn đã trải qua trăm ngàn cuộc chiến kia.

Mà bây giờ trong mắt đám tiên nhân này, Tư Ngang chính là một thần còn đang ở thời kỳ sơ sinh.

Những chiến sĩ ở tiền tuyến đánh nhau rầm trời, mấy người Ma Đế bình tĩnh đứng tại chỗ không hề ra tay.

Sau khi giải quyết xong đám người cản đường đó, cả đội mới tiếp tục đi sâu vào trong tiến mộ.

Bên trong là chiến trường tiên chiến thượng cổ,

cũng là một tiên mộ tràn ngập các loại cảm xúc tiêu cực khác nhau, tình huống bên ngoài còn

đỡ, lúc dần tiến sâu vào bên trong sẽ gặp phải rất nhiều thứ kỳ dị quái lạ, hồn niệm do tàn niệm của tiên nhân tạo thành, có linh thú, tiên thú bị chướng khí trong tiến mộ ăn mòn, còn có các loại tiền thảo độc tính vô cùng mạnh kỳ quái hiếm thấy...

Hễ gặp phải, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ có các loại nguy hiểm giáng xuống.

Đoàn người bước đi vô cùng cẩn thận.

Khi chướng khí xung quanh càng ngày càng nồng đậm, các tiên nhân đều phóng Tiên Linh lực trong cơ thể ra ngoài, hình thành một tấm màn linh khí bảo vệ cơ thể mình, hơn nữa còn phải nuốt tiên đạn giải độc...

Trì Am vẫn ổn, từ sau khi thức hải của nàng được thần thức của Tư Ngang bảo vệ, không bị những cảm xúc tiêu cực trong tiên mộ làm ảnh hưởng nữa, dường như nàng cũng không còn gì phải bận tâm.

Nàng không đề phòng Tư Ngang, Mà bản thể nàng vốn là Đế Lâm Tiên Thảo, bản tính ôn hòa, lúc thần thức của Tự Ngang tiến vào thức hải của nàng, nàng cũng sẽ không chống cự, cảm giác này cũng như Tư Ngang đang ôm nàng vậy, sẽ không khiến nàng cảm thấy khó chịu khi thức hải của mình bị người khác xâm lấn, cũng chỉ khi hoàn  toàn tin tưởng một người mới có thể để mặc cho thần thức của đối phương tiến vào thức hải của mình mà không kháng cự gì.

Mọi người thấy nàng không có gì không ổn thì cũng không đặc biệt chú ý tới nàng nữa.

Nhưng mà đối với những người thấy Tư Ngang vẫn để thần thức của mình trong thức hải của nàng, lại thấy nàng vẫn có thể bình thản như vậy thì trong lòng không kiếm được có vài ý nghĩ khác.

Tự Lắng trực tiếp biểu hiện ra, bà sờ đầu Trì Am, cười nói: “Thấy con và Tư Ngang tốt như vậy ta cũng yên tâm rồi.”

Dù nói từ khi sinh ra Tư Ngang đã hình thành một mối quan hệ nhân quả nào đó không thể cắt

đứt với Đế Lâm Tiên Thảo, nhưng Tư Lăng thân là một người mẹ văn minh, đương nhiên không muốn tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân đại sự của con, nếu hai người đều có tình cảm với nhau thì không còn gì tốt hơn được nữa, cũng không cần phải rối rắm chuyện báo ân này nọ.

Sự tin tưởng và tình cảm đơn giản này thật tốt biết bao, ăn no rửng mỡ không có gì làm mới đi rối rắm về những việc có hay không đó.

Lúc lại giải quyết xong một đám linh thú ô hợp trên người mang kịch độc, đoàn người nhìn về phía Tư Hàn, hỏi ông: “Đi bên nào đây?”

Những nơi tràn ngập thần lực bạo ngược sâu trong tiến mộ đều do Tư Hàn phát hiện ra, cũng do Tư Hàn nhở đường, nếu không có ông dẫn đường thì cả đám thật sự không cách nào tìm được đường đi cả, càng không cần phải nói tới việc bình an vượt qua.

Địa thể trong tiến mộ này rất đa dạng, những nơi trông hết sức bình thường luôn ẩn giấu những nguy hiểm không ai biết trước, dù là Ma Để thân là Tiên Tôn cũng không dám sơ suất ở nơi này.

Tiên mộ tiện chiến thời thượng cổ được gọi là Tuyệt Vực cũng không phải chỉ là tùy tiện nói cho vui.

Tự Hàn lật tay, liên hoa vũ hình thành từ lửa và bằng đột nhiên xuất hiện trên không trung, ông nhìn về phía băng diệm rơi xuống, chỉ về phía thảo nguyên, nơi toàn những gốc cỏ độc cao tới vài tấc sinh trưởng, nói: “Bên này.”

Nhìn đám cỏ độc màu đỏ sậm đó, một tu sĩ bắt một tiên thú cấp thấp vô hại trong không gian ra rồi ném nó về phía trước.

Lúc tiến thú đó rơi xuống chỗ có độc, đôi mắt màu ngọc bích rưng rưng nước mắt, hiển nhiên vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nó đứng dậy theo bản năng, lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó họ liền thấy trên người nó bốc lên từng luồng khói đen, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, sau đấy cơ thể con tiên thú kia khô quắt lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, như thể nước và máu thịt trong cơ thể nó đều đã bị rút cạn, chỉ còn lại lớp da cháy đen dính lại trên khung xương.

Quá trình này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp nhìn kỹ.

“Độc này mạnh thật đấy, đây là loại cỏ độc gì vậy?” Hội Lân kinh ngạc hô lên rồi liền mở miệng phun linh hỏa Phượng Hoàng sang đó.

Linh hỏa Phượng Hoàng là thần hóa bản mệnh của tộc Phượng Hoàng, ẩn chứa thần tính, ai ngờ lúc rơi xuống đám cỏ độc kia cũng chỉ có thể thiêu cháy được một mảng cỏ độc nhỏ xíu, sau đó, không còn sau đó nữa.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người liền hiểu được sự lợi hại của đám cỏ độc này.

Sau khi họ tu luyện tới trình độ này, rất hiếm khi sợ hãi những thứ có độc gì đó, nhưng tiên mộ này không phải vậy, thời gian nó tồn tại quá dài, không thể coi những động  thực vật ở đây như bình thường được, tiên nhân đến một nơi đâu đâu cũng đều là độc vật và chướng khí như thế này sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Đển cả linh hỏa Phượng Hoàng cũng chỉ có thể phá hoại chúng trong một phạm vi cực nhỏ, có thể thấy chúng lợi hại tới đâu.

Sau đó Trọng Thiên cũng phun lửa qua đó, độc hỏa của hắn là một ngọn lửa màu tím âm u, bên trong ẩn chứa vô số tia lửa trắng, khí tức còn mạnh mẽ hơn cả linh hỏa Phượng Hoàng, những nơi ngọn lửa bay qua, một mảng cỏ độc thật lớn liền bị lửa thiêu trụi.

Hội Lân nhìn cảnh này thì hơi bất mãn “hư” một tiếng, hắn nâng tay giáng xuống một trận sấm sét dày đặc, tia sét nổ vang khiến mặt đất nứt ra, trở nên lồi lõm hết cả.

Những người khác nhìn hai tên yêu thú này ở đó so tài, lại nhìn những cổ độc ban nãy, mặc dù độc hỏa của Trọng Thiên rất lợi hại, nhưng một mảnh có độc to lớn như vậy, Trọng Thiên phải đốt tới khi nào mới có thể đốt ra một con đường đi đây?

“Bay qua đi.” Tư Lăng đề nghị.

Nhóm người không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn nên chỉ đành bay qua.

Bọn họ vừa tiến về phía trước vừa phải cẩn thận đề phòng những uy hiếp đến từ bầu trời, đây cũng là nguyên nhân ban đầu mọi người không ai chọn cách bay qua.

Khi dần tiến sâu vào cánh rừng có độc, họ liền nhìn thấy những gốc cỏ độc nhìn có vẻ chỉ cao vài tấc trên mặt đất kia đột nhiên bắt đầu lan ra, những gân lá như trùng hút máu điên cuồng sinh trưởng, nhanh chóng xông về phía đoàn người đang bay trên bầu trời.

“Chết tiệt, đám cỏ độc này rốt cuộc lớn kiểu gì vậy?”

Không ai trả lời, mọi người đều vội vàng rút vũ khí ra chém đứt đám cỏ độc quấn lên, mà chúng nó đứt rồi vẫn tiếp tục bò lên, sinh trưởng không ngừng, nhanh chóng chui ra khỏi lòng đất cứ như không có điểm cuối, bọn chúng số lượng quá nhiều, khiến cả đoàn người đều có hơi luống cuống tay chân.

Lúc này họ cũng đã nhận ra, đám cỏ độc lộ ra khỏi mặt đất chỉ là một đoạn ngắn, đại đa số đều vùi mình dưới đất, chỉ khi cần nhú ra khỏi mặt đất là không thể nào ước lượng được tốc độ sinh trưởng của chúng nó, cho dù họ cho bay cao tới đầu chúng đều có thể vươn lên tới, muốn kéo họ xuống đất.

Mọi người chém miệt mài mấy giờ đồng hồ, khó khăn lắm mới bay ra khỏi phạm vi của đám cỏ độc này.

“Mỗi cảnh mỗi vật trong tiến mộ này quả nhiên đều không thể coi thường.” Vệ Quan Nhai thở dài, ông ta phất tay một cái, lưỡi đao sắc bén liền chém chết một con yêu quái không biết từ chỗ nào nhảy ra.

Loại yêu quái này thật ra là tiên thú và linh thú bị chướng khí trong tiến mộ ăn mòn mà thành, bọn chúng đã không còn linh trí, cũng không còn linh thể tinh thuần nữa, chúng đã trở thành quái vật hắc ám du đãng khắp nơi trong tiên mộ này, thấy người là công kích ngay.

Lúc trời dần tối, mọi người nhảy đến một nơi an  toàn hạ trại nghỉ ngơi.

Mặc dù họ hoàn toàn không cần phải nghỉ ngơi, những chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ vẫn khiến họ mệt mỏi không chịu nổi, nghỉ ngơi lấy lại sức là điều cần thiết.

Trì Am và Tư Ngang ngồi cùng nhau, hai người trông rất giống trẻ con được tất cả người lớn trong nhà bảo vệ, xung quanh là một vài Ma tộc đang đi tuần tra.

Trên đường đi, Trì Am và Tư Ngang đều đi theo Ma Đế, Ma Để rất ít khi ra tay, cả chặng đường đều do những người khác ra tay đối phó, nhìn hơi giống như bậc cha chú đang rèn luyện con cháu nhà mình vậy.

Mà cả đội cũng vì biết ở đây vẫn còn một Ma Đế tọa trấn nên hoàn toàn không lo, cứ công kích hết sức như thể không thiết sống nữa.

“Còn bao lâu nữa mới tới vậy ạ?” Trì Am cầm một tiên quả, vừa ăn vừa hỏi Tư Lăng.

Tư Lăng suy ngẫm một lát rồi nói: “Lúc trước chúng ta đi lầm vào đây, lúc đi ra phải tốn thời gian một tháng mới bình an trở ra, đại ca có lưu lại ký hiệu dọc đường, nếu không có gì ngoài ý muốn nữa thì có lẽ một tháng là có thể tới.”

Nhưng chỉ sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn thôi.

Chuyện bất ngờ đó không chỉ đến từ trong tiên mộ, mà còn có cả những tiến nhân vâng lời thần, một lòng muốn giết chết Ma Thần Tư Ngang ở Tiên Linh giới nữa.

Khó lòng phòng bị.

“Đừng nghĩ nhiều như thế.” Tư Ngang đưa tiên quả cho nàng, thản nhiên nói.

Trì Am gặm tiện quả hắn mới đưa cho mình, thấy hắn không ăn uống gì thì hỏi: “Chàng có đói bụng không?”

Hắn dùng ánh mắt như đang nhìn thứ gì ngu xuẩn lắm nhìn nàng: “Từ lúc sinh ra đã không cần ăn rồi, đói bụng thế nào được?”

Trì Am đang gặm tiến quả nghe thể thì thoáng khựng lại, nàng nói: “Nhưng không ăn thì cứ thấy là lạ thế nào ấy.”

Mặc dù ở thế giới này nàng là một gốc Để Lâm Tiên Thảo, có được truyền thừa, nên sống như một gốc tiên thảo mới đúng. Nhưng nàng đã quen với việc làm một con người, thói quen ăn một ngày ba bữa của nhân loại đã khắc sâu vào cốt tủy nàng, chỉ cần có thời gian rảnh là nàng lại không nhịn được, cố chấp ăn một ngày ba bữa giống như nhân loại.

Dưới góc nhìn của rất nhiều Ma tộc, đây là một chuyện không thể hiểu nổi, cũng không hiểu nổi nàng nghĩ gì trong đầu, họ cảm thấy gốc tiên thảo này quá giống con người.

“Không sao, muốn ăn thì ăn thôi.” Tư Ngang xoa đầu nàng, vô cùng cưng chiều nàng.

Trì Am cười híp cả mắt, tiếp tục vui vẻ gặm tiên quả.

Trong tiến quả có chứa rất nhiều Tiên Linh khí, mùi vị vô cùng ngon miệng, không những có thể đỡ thèm mà còn có thể hấp thu Tiên Linh khí bên trong quả nữa.

Một tháng sau, cuối cùng họ cũng đến được nơi sâu nhất trong tiến mộ.

Còn chưa tiến sâu vào tiên mộ đã có thể cảm nhận được hơi thở bạo ngược lan tràn khắp nơi trong không khí.

Loại hơi thở bạo ngược này, đừng nói là nhân loại, cho dù là đám yêu quái không có linh trí kia cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, dẫn đến việc càng đi sâu vào trong, số nguy hiểm họ gặp phải càng ngày càng ít, nhưng tinh thần cũng càng ngày càng căng thẳng.

Đoàn người dừng lại, họ nhìn về nơi bị màn trời đen bao phủ cách đó không xa, nhìn có vẻ vô cùng rộng lớn, xa xôi, trên mặt đất là nham thạch đen cuồn cuộn không thấy một hạt cát, giống như màn trời đen ngòm kia là do nham thạch đen dưới đất khúc xạ lên mà thành vậy.

Hơi thở bạo ngược cũng từ ít thành nhiều, lúc đi tới nơi sâu nhất, nơi đó một mảnh hỗn độn, không ai có thể nhìn thấy được rốt cuộc có gì ở đó, đến cả thần thức cũng không cách nào xuyên qua, thậm chí nếu thần thức cưỡng bách muốn tiến vào thì sẽ bị khí tức bạo ngược không đâu không có kia nghiền nát tan.

Thần thức của Ma Đế được thu hồi lại rất nhanh, ông nhíu mày nói: “Thần thức chỉ có thể nhìn được trong phạm vi một nghìn trượng, xa hơn nữa thì không thể thấy được gì.”

Mọi người xuýt xoa, đến cả thần thức cấp bậc Tiên Tôn cũng nhìn không thấu, có thể thấy được nơi này nguy hiểm thế nào.

“Nơi này là nơi sâu nhất trong tiên mộ, bọn con cũng không biết nó to lớn cỡ nào.” Tư Hàn nói: “Từ nơi này đi vào sẽ có một truyền tống trận thiên nhiên, lúc trước bọn con bị nhốt trong đó mười mấy năm.”

Ma Để nhìn nơi sâu trong tiến mộ một lát rồi cúi đầu nhìn Tư Ngang, ông hỏi: “Ngang Nhi, cháu có thể cảm nhận được gì không?”

Tư Ngang mím môi, căng mặt nói: “Những thứ này quả thật là thần lực, ở đây có một đại trận thượng cổ do thiên nhiên tạo thành, vậy nhốt thần lực tán loạn vào nơi này.” Hắn tỉ mỉ cảm nhận một lúc rồi nói tiếp: “Sự hình thành của tiên mộ có lẽ cũng có liên quan tới nó.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.

“Tiên mộ không phải là do tiên chiến thời thượng cổ nên mới biến thành thế này sao?” Liễu Thành Phong chống trọng kiếm lên mặt đất, không nhịn được hỏi.

Chỉ cần là sinh linh ở Tiên Linh giới thì đều sẽ biết chuyện này, thời kỳ viễn cổ đã từng bạo phát một trận tiện chiến với quy mô cực lớn, khiến các chủng tộc như Tiền Tộc, Ma tộc, Yêu Tộc, Nhân Tộc đều bị cuốn vào chiến tranh, cũng là lần tiên chiến đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại, trận tiện chiến này, thậm chí đã diệt  sạch tất cả những tiện nhân thuần khiết mang huyết mạch tiên nhân thượng cổ.

Những tiện, ma, yêu ở Tiên Linh giới hiện giờ chẳng qua là do người ở những thế giới khác phi thăng thành mà thôi, tiên nhân thượng cổ có huyết mạch tiên nhân thuần khiết đã sớm ngã xuống và trở thành truyền thuyết trong trận tiên chiến kia rồi.

Tiên mộ thế này ở Tiên Linh giới có không ít, có một số tiên mộ may mắn có thể biến thành động phủ thiên địa, biến mất trong dòng chảy lịch sử, có một vài tiến mộ thì lại biến thành Tuyệt Vực hung hiểm, tiếng dữ đồn xa.

Nhưng hôm nay, Tư Ngang lại nói sự hình thành của tiến mộ này có lẽ không phải do tiên chiến thượng cổ tạo thành, mà là do một nguyên nhân khác.

Có liên quan đến thần lực phân tán khắp nơi trong này.

Nghĩ thôi đã cảm thấy khó lòng tin nổi.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Còn vào trong không?” Tư Lăng hỏi, bà có hơi lo lắng nhìn Tư Ngang.

Chuyện có liên quan đến con trai mình, dù có là người bình tĩnh, lý trí hơn đi nữa cũng sẽ do dự không quyết đoán được. Ban đầu Tư Lăng còn vui vẻ vì trong này có nhiều thần lực đến thế, nếu Tư Ngang có thể hấp thu thì nhất định sẽ có thể trưởng thành cực nhanh, tu vi cũng sẽ tăng lên, nhưng trong lòng không phải không lo lắng, nếu số thần lực này có vấn đề gì thì bà thà rằng Tự Ngang giữ mãi hình dạng thế này cũng không muốn hắn phải mạo hiểm.

“Đương nhiên phải vào!” Tự Ngang nói, ý cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, trong mắt Tư Ngang lóe ra ánh sáng u ám khiến người khác phải hoảng sợ.

Nhìn thấy dáng vẻ Tư Ngang thế này, Tư Lăng và cả đám Tiểu Hồng đều có dự cảm chẳng lành: Quả nhiên, con trai bà đã bị đám Ma tộc kia dạy hư mất rồi, nhìn có vẻ vô cùng giống bị bệnh thần kinh!