Cho đến khi bắt đầu vào tiết, Cẩm Nguyệt mới biết nguyên chủ vẫn chưa làm xong bài tập mà giáo viên đã giao, cô đành phải đứng dậy tìm lớp trưởng để giải thích.
Lớp trưởng là một nam sinh có khí chất thanh lãnh, cả người cậu tỏa ra hơi thở cấm dục của học sinh xuất sắc, đồng phục gài đến nút trên cùng không chút cẩu thả, là người được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh.
Tính cách của Tống Thần vô cùng lạnh lùng, giống như ngoại trừ việc học ra cậu không còn để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, tương lai nhất định sẽ trở thành tinh anh của quốc gia.
Trước kia Cố Nguyệt chỉ một lòng một dạ nghĩ đến Cố Bân, quan hệ với bạn cùng lớp cũng không thân thiết lắm, càng không tiếp xúc gì nhiều với học sinh xuất sắc như Tống Thần, khai giảng đã qua lâu như vậy mà vẫn còn chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Cẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, cô thấy ngón tay thon dài của nam sinh đang cầm một cây bút, hơi cúi đầu đắm chìm bên trong bài tập. Cẩm Nguyệt nghiêng đầu cố gắng nhớ tên của lớp trưởng, sau đó đánh vỡ sự tập trung của đối phương.
"Tống Thần." Giọng nói của Cẩm Nguyệt cũng mang theo một tia thanh lãnh, nhưng nhiều hơn hết vẫn là sự ngọt ngào thuộc về thiếu nữ.
Tay đang cầm bút của Tống Thần dừng lại, cậu không biết tại sao khi nghe cô gọi tên của mình, giữa lưng bỗng dâng lên cảm giác tê dại. Cố gắng bỏ qua sự mất tự nhiên kia, Tống Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô gái vừa mới gọi tên mình.
Cậu vừa ngẩng đầu đã lập tức bị hút sâu vào trong đôi mắt của thiếu nữ, hai mắt cô cực kì trong sáng, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như đôi mắt ấy có thể hủy diệt hết thảy dơ bẩn trên thế gian này.
Tống Thần không dám hít thở, cậu cúi đầu né tránh đôi mắt trong sáng kia, tiếng tim đập vang lên thình thịch thình thịch.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu cậu chính là vẻ mặt tràn đầy xin lỗi của cô, tiếp theo đó vang lên bên tai chính là giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ.
Cẩm Nguyệt biết Tống Thần đã nghe thấy tiếng kêu của mình cho nên nói rõ mục đích khi tới đây. Cô thấy nam sinh hơi gật đầu, lập tức nói cảm ơn rồi quay về chỗ ngồi.
Tống Thần cầm bút thất thần nhìn bài tập, gương mặt, giọng nói, còn có mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ khiến cậu không có cách nào hồi phục tinh thần, rất lâu sau mới có thể đè xuống sự rung động trong lòng.
Nhưng khác với những bạn học cùng lớp, Tống Thần mặc kệ nội tâm nhộn nhạo của mình, chưa từng nhìn trộm cô gái quấy nhiễu tâm tư của cậu dù chỉ một lần.
Một ngày dài học tập cuối cùng cũng kết thúc, Cẩm Nguyệt thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, cho dù cô có chút trì độn, nhưng vẫn thấy được có rất nhiều người đang nhìn mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng học, Thẩm Điềm Nhi cả ngày nay không nói tiếng nào bỗng dưng xông tới dính chặt lấy cô, tỏ vẻ muốn cùng cô về nhà.
Khi biết được kí ức của Cố Nguyệt và sau khi chân chính tiếp xúc cùng cô ta, Cẩm Nguyệt cảm thấy Thẩm Điềm Nhi thật sự rất phiền, cô không hiểu nổi Cố Bân thích cô ta ở điểm nào?
"Tôi không muốn đi cùng cậu, cũng không muốn kết bạn với cậu, cậu đừng quấn lấy tôi nữa có được không?" Cẩm Nguyệt không giống như Cố Nguyệt, cô sẽ nói hết suy nghĩ trong lòng mà không nể mặt ai.
Những lời này trực tiếp làm Thẩm Điềm Nhi cứng đờ, trong lòng hận Cẩm Nguyệt sao không chết đi. Nhưng cô ta cưỡng ép bản thân không đáp trả lại Cẩm Nguyệt, chờ tới khi đoạt được người đàn ông kia, xử lý Cẩm Nguyệt cũng không quá muộn.
Thẩm Điềm Nhi ỷ vào tính tình tuỳ tiện của mình làm bộ nghe không hiểu những lời mà Cẩm Nguyệt nói, hai người bắt đầu căng thẳng với nhau ở hành lang.
Cẩm Nguyệt lúc này mới biết tại sao nguyên chủ không thể nào từ chối cô ta. Căn bản không phải lỗi ở Cố Nguyệt, là do Thẩm Điềm Nhi vô cùng không biết xấu hổ, Cố Nguyệt cũng không còn cách nào khác đành phải nghe theo.
"Nguyệt Nguyệt."
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên, Cẩm Nguyệt theo bản năng nhìn về phía đối phương.
Cố Bân đang đi về phía cô, mọi người xung quanh đều nhỏ giọng kinh hô, ánh mắt nhiều chuyện đều tập trung hết trên người Cẩm Nguyệt và Cố Bân.
Cố Bân đi đến bên cạnh Cẩm Nguyệt, tự nhiên nắm lấy tay cô, "Sao còn ở chỗ này vậy? Xe chờ ở cửa rồi, em đi với anh."
Bàn tay Cẩm Nguyệt bị đối phương nắm lấy, cô chớp chớp mắt muốn rút tay về, nhưng lại cảm giác được ý tốt của Cố Bân. Cẩm Nguyệt đối với thiện ý của người khác luôn cảm thấy vô cùng thoải mái cho nên cũng không rối rắm nữa, gật đầu đồng ý.
Cố Bân không thèm liếc nhìn Thẩm Điềm Nhi đứng ở bên cạnh dù chỉ một cái, thấy Cẩm Nguyệt đồng ý lập tức nắm lấy tay thiếu nữ kéo cô ra bên ngoài. Hành động của anh giống như đang công khai chủ quyền của mình đối với những người xung quanh.
Bàn tay của thiếu nữ tinh tế trắng nõn, nhiệt độ có chút lạnh. Khi nắm tay cô, tinh thần Cố Bân bắt đầu nhộn nhạo.
Khi anh đến đây, đúng lúc bắt gặp thiếu nữ đang cố gắng từ chối nữ sinh kia, bộ dáng ấy càng thêm hấp dẫn anh. Sau đó, Cố Bân thấy Cẩm Nguyệt có chút không biết phải làm thế nào mới phải thì gấp không chờ nổi muốn tiến lên giải vây giúp cô.
Cẩm Nguyệt yên lặng đi theo Cố Bân, bàn tay của người đàn ông rất ấm áp, đi bên cạnh anh rất có cảm giác an toàn. Cẩm Nguyệt có chút thích độ ấm thế này, tuy trong lòng vẫn còn giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không hề rút tay ra.
Cô bây giờ mới biết tại sao Cố Nguyệt lại thích người đàn ông này, càng hiểu được tại sao Thẩm Điềm Nhi lại không từ thủ đoạn muốn ở bên cạnh anh.
Cẩm Nguyệt hiểu được một chút, nhưng cô không biết cảm giác ấy được gọi là gì, trải nghiệm này đối với người đã đi qua ba ngàn thế giới như cô rất quan trọng.
Cô cần phải học cách cảm nhận, thể nghiệm và lĩnh hội mấy thứ tình cảm như thế này.
Lúc đi đến cổng trường, Cẩm Nguyệt và Cố Bân cũng không hề chú ý đến hai ánh nhìn kì lạ, một cái tràn đầy hứng thú, một cái chứa đựng sự phức tạp pha lẫn một chút mê mang.
Sau khi lên xe, Cẩm Nguyệt và Cố Bân vẫn ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau như cũ. Cẩm Nguyệt cũng không chủ động nói chuyện với Cố Bân, cô không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trịch, cuối cùng ngủ gục trên xe.
Cố Bân vẫn luôn chú ý đến thiếu nữ, lúc này phát hiện cô đã ngủ mất rồi. Cái đầu nhỏ nghiêng ngả vô cùng đáng yêu, anh nhẹ nhàng mở ra vách ngăn phía trước cản trở tầm mắt của tài xế, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nâng đầu của thiếu nữ để lên vai mình, khiến cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Cố Bân hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt ngủ say của Cẩm Nguyệt, lông mi dài cong vút tăng thêm vài phần nghịch ngợm, môi hồng khẽ mở, cái lưỡi bên trong như ẩn như hiện.
Dục vọng bị che giấu cả ngày hôm nay được phóng xuất, anh mê muội nhìn gương mặt của thiếu nữ, chậm rãi tiến lại gần đôi môi non mềm kia. Hô hấp của hai người hoà quyện vào nhau, hơi thở cực nóng của người đàn ông phả lên mặt Cẩm Nguyệt. Trong lúc ngủ mơ cô khẽ nhíu mày, nghiêng đầu một cách không an ổn, động tác này đúng lúc đánh thức Cố Bân.
Lúc này, Cố Bân chỉ cách môi của thiếu nữ có một centimet, anh ngừng lại nơi đó thật lâu không hề di chuyển. Trong lòng như có một cơn gió lốc thổi qua, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn đúng là tra tấn người khác.
Cố Bân hung hăng nhắm chặt mắt sau đó ngồi thẳng người dậy, anh thở hổn hển thật mạnh, cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt cực kì phức tạp.
Xe đậu trước cửa biệt thự, lúc tài xế mở cửa thì thấy thiếu gia làm động tác im lặng, sau đó anh nhẹ nhàng bế Cẩm Nguyệt lên bằng tư thế công chúa, vững vàng đi vào trong nhà.
Cố Bân ôm Cẩm Nguyệt vào trong phòng ngủ của cô, có chút luyến tiếc không muốn đặt thiếu nữ lên giường.
Trong lúc ngủ say, Cẩm Nguyệt cảm giác được cơ thể không còn trọng lực, theo bản năng nắm lấy vạt áo của người đàn ông, cái đầu nhỏ còn cọ hai phát ở trong lòng ngực rắn chắc.
Hành động ấy hệt như một chú mèo con nũng nịu, động tác của Cố Bân cứng đờ, tự sa ngã mắng một tiếng mẹ nó!
Cố Bân thả thiếu nữ lên giường, sau đó cúi người đè lên thân thể của cô. Cánh tay dài lập tức ôm chặt cơ thể nhỏ xinh vào trong lòng ngực, Cố Bân chôn mặt bên trong cổ của thiếu nữ, dùng sức hít hà mùi hương dễ ngửi của cô.
Cái cổ trắng nõn tràn ngập mùi hương quyến rũ, Cố Bân dán môi mình lên trên cổ cô, muốn lưu lại ấn ký của riêng anh, nhưng cuối cùng chỉ dám đặt xuống đó hai nụ hôn nhẹ. Cơ thể Cẩm Nguyệt vô cùng mẫn cảm, bị người đàn ông chạm vào không tự chủ bật ra một tiếng rên rỉ.
Cố Bân nghe thấy tiếng kêu của thiếu nữ, dục vọng trong mắt như là bốc cháy. Trước khi lý trí sụp đổ, anh cố gắng vực dậy tinh thần đứng dậy, che giấu đủng quần đã nhô cao nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của cô đi vào phòng tắm.
Sau khi Cố Bân vừa rời đi, Cẩm Nguyệt lập tức mở mắt, đôi mắt thanh tỉnh mang theo một tia mê ly, làm gì có vẻ buồn ngủ.
Lúc Cố Bân đè xuống thì Cẩm Nguyệt đã tỉnh, cô không biết lúc ấy nên phản ứng thế nào, không hiểu tại sao Cố Bân lại dùng sức ôm mình như thế, cho nên căng da đầu tiếp tục giả vờ ngủ.
Cẩm Nguyệt ngồi dậy thở hổn hển hai hơi, trên người cô truyền đến cảm giác nong nóng, đặc biệt là chỗ cổ bị Cố Bân hôn, hệt như có lửa đốt.
Cẩm Nguyệt đi vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, không khác gì ngày thường hết, chỉ là lỗ tai hồng hồng, da thịt cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Cô rửa mặt, cảm giác này mới hoà hoãn đi một chút.
Cẩm Nguyệt nhớ lại âm thanh bản thân bật ra khi nãy, lần đầu tiên cảm thấy thẹn thùng.
Tiếng kêu mắc cỡ như vậy lại do cô không khống chế được phát ra, Cẩm Nguyệt nằm trên giường nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy, trên mặt bắt đầu nóng lên.