[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 67: Đại công chúa Cecilia Elizabeth (17)



Hoa Y tỉnh dậy đã là 3 ngày sau, cũng may là cô nhanh chóng hướng 6996 mở ra chắn cảm giác đau, không một đường kiếm này, chắc trực tiếp xiên chết cô luôn rồi, lại nói Harriet động tác cũng thật mau, quả nhiên người bên hắn đều là kẻ mạnh.


Cánh cửa đột ngộ bị đẩy ra, mà người trước mặt lại gây một sự ngạc nhiên không hề nhẹ, là nữ chủ đại nhân nha.


Charlotte nhìn nàng đã tỉnh, long lanh ánh mắt thêm chút vui mừng, là vui mừng từ thật tâm...rốt cuộc thì Hoa Y có chút tò mò, nàng cùng nữ chủ vốn không có chi gian vì cớ gì mà nàng ta có vẻ luôn lo lắng cho nàng.


"Charlotte, là em chăm sóc cho ta sao?", lời dò hỏi cũng bất giác nói ra.


Charlotte nhìn khuôn mặt nàng suy yếu, đôi mắt cụp xuống cũng mất đi chút rực rỡ: "Vâng, người đã đỡ hơn chưa, để em gọi thức ăn cho người, hẳn người đã rất đói rồi".


Hoa Y cầm tay, ngăn lại hành động của nàng, khuôn mặt dịu dàng, mà yếu ớt: "Charlotte rốt cuộc vì sao lại đối tốt với ta vậy?".


Charlotte khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt cũng mông lung luân chuyển hơi nước, nàng nghẹn ngào khẽ nói: "Hoàng tỷ, là người có ơn với ta, mặc dù người không nhớ, nhưng vào năm ta mười tuổi, yếu ớt, cũng rất nhiều người...không thích mẫu hậu ta, cho nên ta bị các tỉ muội bắt nạt, cũng chỉ có người, chỉ có người ngày đó giúp ta, lại chơi với ta, không quản ta thân phận thấp hèn, này ân ta vẫn chưa thể báo đáp người".


Hoa Y có chút ngơ ngác, ô hô nguyên chủ lại còn tốt đến độ cứu nữ chính cơ à, sao cô không có đoạn kí ức ấy vậy, suy nghĩ lại một chút cốt truyện, đúng thật là nguyên chủ có một đoạn kí ức bị mất, này đoạn kí ức cũng chính sau khi mẹ nguyên chủ bị sinh vật hắc ám giết chết, có lẽ là cô ấy đã từng có ơn với nữ chủ đi, thật là hảo tỷ muội nha.


Nhưng có lẽ cho dù nguyên chủ không mất trí nhớ, đôi tỷ muội này cũng không dùng được, cơ bản mẹ của nữ chủ cướp đi vị trí Hậu vị của mẹ nguyên chủ, bảo nàng làm sao đối tốt với con gái bà ta đây, lại nói nam chủ, cùng nam thứ dây dưa, hẳn là đôi tỷ muội này cũng sớm ngày tương tàn.


Nhưng không thể phủ nhận, cô thật sự không ghét nữ chính, nàng ta không cho cô cảm giác bức nhân, tính cách cũng không phải loại hình cô ghét, có lẽ nữ chính lần này, cô cũng không cần thiết động đến cô ấy.


Hoa Y hạ xong quyết tâm, đôi mắt nhìn về phía Charlotte, tay vòng qua, ôm lấy nàng ta, khẽ nói: "Cảm ơn em, Charlotte".


Charlotte cũng vòng tay qua ôm lấy người tỷ tỷ của mình, giọng lại có chút nghẹn ngào: "Hoàng tỷ, ta biết rằng mẫu thân không đúng, xong ta cũng không có quyền van xin người không hận bà ấy, nhưng ta chỉ nghĩ, chúng ta là một gia đình, phải không Hoàng tỷ?".


Hoa Y hiểu ý của nàng ta, hẳn là nàng muốn nói cho dù Hoàng hậu hiện tại có chút thừa nước đục thả câu, ham muốn Hậu vị của mẫu hậu nàng, song nếu bỏ qua thì bà ta cũng là một Mẫu hậu tốt, Hoa Y không phải nguyên chủ, nên cũng không quá có ý kiến với Hoàng hậu, chỉ đơn giản, họ không phải đối tượng công lược của nàng, âu đều là những người râu ria.


--------------


Karik nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trên hành lang, đã bao ngày rồi hắn chưa thấy nàng, nghe nói vài ngày trước nàng bị thương, khuôn mặt nàng tái nhợt, nước da đã trắng nay còn trắng hơn, dường như có chút trở nên trong suốt siêu thực.


Karik mạc danh trong lòng ẩn ẩn đau xót, hành động cũng đã nhanh hơn lý trí, tay đưa lên chạm vào má nàng: "Sắc mặt của người rất tệ, sao lại gầy đến như thế này? Ăn mặc cũng phong phanh, là muốn để mình mắc bệnh sao".


Hoa Y nhìn hắn động tác có chút thân mật, nở nụ cười tươi tắn, hướng hắn: "Ta không sao đây ngươi đừng lo, chờ ta khỏi bệnh, vài ngày nữa sẽ đến làm bạn với ngươi".


Karik vẫn là nhận thức được nơi đây là Cung điện, rất nhiều phép tắc, thu lại cánh tay, gật đầu nói: "Được, Churc cũng rất nhớ người", hắn nhìn nàng, nghiêm khắc nhắc nhở: "Hình nhân giấy ta đưa người...người nhớ mang theo nó, nó sẽ bảo vệ người".


"Ta vốn không nghĩ chỉ một bữa tiệc lại gây nên chuyện lớn như vậy, phải biết rằng...duy trì phép thuật rất khó khăn, ta không muốn tiêu hao thuật pháp của ngươi, nên...", nàng có chút chột dạ nói.


Karik thở dài, này khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, lực sát thương vô cùng mạnh, hắn cũng không nỡ trách nàng, chỉ đành thở dài thườn thượt, đưa tay vuốt nhẹ qua tóc nàng.


--------------------


Hoa Y ngồi tại vườn hoa, thưởng hoa uống trà, nàng đã nằm nhiều ngày trong phòng, cơ thể cũng thực yếu đuối quá rồi.


Liếc nhìn trong bóng tối, có một cặp mắt chưa từng rời khỏi nàng, song hắn lại không chịu ra gặp nàng, Hoa Y cụp mắt, đây chắc hẳn là cảm giác mặc cảm của tội lỗi đây.


Cho tất cả người hầu lui xuống, nàng gọi: "Theo, ra đây", tiếng nàng vang vọng, đánh sâu vào trong lòng một ai đó, vết thương lại rỉ máu.


Theodore từ trong bóng tối bước ra, một gối quỳ xuống: "Công chúa, người gọi thần", chất giọng dường như còn khàn hơn trước, giống như bị cảm vậy.


Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, vươn tay chạm vào tóc mái trước trán hắn, xuyên qua tiếp xúc với trán hắn, cảm nhận được nhiệt độ nóng hơn bình thường, nàng thở dài, rốt cuộc tên này đã hành hạ hắn như thế nào đây, cả thân mình đều gầy đi một vòng.


Theodore cảm nhận được sự mát lạnh từ đôi tay nàng, lòng trĩu nặng lại đặc biệt trở nên thanh thản hơn, ít ra, nàng cũng không chán ghét hắn, lúc trái lại mệnh lệnh của nàng, hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm thế, chỉ trong một khắc suy nghĩ đã kiểm soát hắn, hắn muốn giết tên kia, chỉ đơn giản là muốn giết hắn ta, muốn cắt đi những nơi mà nàng đã chạm vào, muốn khâu cái miệng của hắn ta lại để không còn nói chuyện với nàng bằng những lời ô uế ấy nữa.


Giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn thấy những ngón tay mát lạnh của nàng đã rời đi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đập vào mắt là ánh mắt trong suốt, hờ hững, cùng lạnh lùng, nàng nói ra những lời dường như tử hình hắn: "Ngươi lui xuống đi, từ bây giờ không cần đi theo ta nữa".


Thấy hắn thân mình cứng đờ, đôi mắt mất đi sức sống, chỉ còn lại một màu u ám cùng chết chóc, Hoa Y thở dài, lấy cây quạt, đập nhẹ vào đầu hắn, đánh thức hắn, nàng mới nói tiếp lời còn lại: "Cho đến khi ngươi khỏi bệnh, thì đừng có đến gần ta, sẽ lây cho ta, chuyện lần trước, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, nếu đến chuyện này ngươi còn không chịu nghe lời ta, vậy thì ta không còn cần một hiệp sĩ không nghe lời chủ nhân như ngươi".


Theodore bị nàng đập tỉnh, thoát khỏi vòng xoáy u ám, hủy diệt, khuôn mặt nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, lời cũng đáp ứng nàng: "Vâng, tuyệt đối sẽ không có lần sau, xin người hãy tin thần".


Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, cũng không cho là đúng, dã thú làm gì có chuyện dễ nghe lời như thế!


--------------


Hoa Y tỉnh dậy thì sắc trời đã tối, trên người còn đắp một chiếc áo mỏng kiểu cách dành cho nam, nàng mông lung nhìn quanh, liền thấy thân ảnh mơ hồ của người đằng trước, hắn đứng quay lưng về phía nàng.


Thấy nàng đã tỉnh, giọng nói cất lên: "Công chúa, ta có thể hỏi người một điều được không? Vì sao, người năm lần bảy lượt đều muốn cứu ta?", đồng thời hắn cũng xoay người lại đối diện với nàng.


Hoa Y nhìn Harriet, đôi mắt không chút dao động, không chút mông lung nói: "Tại sao ngài lại hỏi vậy, chẳng phải việc cứu người, cứu lê dân bách tính là bổn phận của một công chúa nên làm hay sao?, còn chưa nói, ngài là một người quan trọng trụ cột của Đế quốc, không phải sao?".


Harriet không còn sự cợt nhả thường ngày, ánh mắt sâu hoắm nhìn nàng, như muốn nhìn thấu con người nàng, muốn nhìn thấu mục đích của nàng, sau đáp án mà hắn muốn, lại thực sự gây thất vọng, vì hắn thấy trong ánh mắt của nàng hiện lên sự đơn thuần, sự trong sáng, không có tình ý, cũng không có gian trá.


Hoa Y thấy hắn bước về phía nàng, hai tay giang rộng, ôm nàng vào lòng, có chút luống cuống nàng định đẩy hắn ra, lại thấy hắn nói: "Cecilia, ta trước giờ chưa từng để ý ai đến vậy, thật sự ta đã bị em nắm trong lòng bàn tay, tình cảm cũng từng bước bất giác mà giao ra...Cecilia tất cả những việc lúc trước, ta biết là ta không đúng, liệu em có thể cho ta một cơ hội, một cơ hội để đến bên em".


Hoa Y đôi mắt ngạc nhiên, này cũng quá kinh ngạc rồi đi, chớp mắt vừa vài ngày trước hắn còn ngả ngớn, hướng nụ cười gian trá, nham hiểm đến phía cô, nay lại nghiêm túc, cùng chân thành như một thân sĩ, xoay chuyển cũng nhanh quá nha.


Nhưng mà thật đáng tiếc, chị đây vẫn là đóng vai công chúa ngây thơ si tình: "Nhưng mà ta đã có người mình thích...xin lỗi Hầu tước, ngài vẫn nên tìm người khác, đừng phí thời gian trên ta nữa".


Harriet khuôn mặt có chút cười khổ, hắn là biết người nàng thích là ai, ngày đó ở cánh đồng hoa, nụ cười đó, cũng khắc sâu vào trong tâm trí hắn.


Nhưng này điều cũng không quan trọng, hắn có niềm tin, rằng hắn sẽ có được nàng: "Ta biết, mặc dù như vậy, em cũng không thể ngăn trái tim ta yêu em, xin em hãy công bằng cho ta một cơ hội, một cơ hội để cạnh tranh, được không".


Thấy nàng khuôn mặt cúi xuống, cũng mạc danh trầm tư, nụ cười chua xót, giọng nói lại nhỏ đi xuống: "Người ấy cũng không có ý với ta, nhưng mà ta là thích người ấy...", sau nàng dường như hạ quyết tâm, cũng hạ quyết tâm cho trái tim nàng: "Vậy tùy ngài thôi, chúng ta đều là cho nhau hy vọng, cũng mở ra hy vọng phải không".


Thấy nàng đôi mắt vì người khác mà tươi sáng, rực rỡ, mạc danh trái tim của hắn lại ẩn ẩn đau, giấu đi cảm xúc khác lạ, cũng nở nụ cười chân thành hướng đến nàng.