[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 93: Nhà có hầm băng di động (18)



Trầm Cẩm Thanh vừa trở về, liền nhìn thấy cảnh máu me lênh láng tại góc tường, tràn ngập lo lắng, nhanh chóng tìm kiếm cô.


Hoa Y lúc này, đang thuê một căn phòng nhỏ, mang theo di thể của hắn, cô không thể nào ngang nhiên bước vào Doãn gia được, chỉ có thể thuê một căn nhà, âm khí nhiều một chút, giúp hắn có một chỗ ở mới thoải mái.


Thu xếp xong xuôi, để cho chắc chắn, cô dán thêm một số lá bùa chống ác linh quanh phòng, lại nghĩ, dán thêm một số lá bùa phòng ngự, cả con người cũng không được, ai mà biết còn tên điên nào giống như Cẩn Ngôn mò đến nữa không.


Ổn thỏa mọi việc, cô mới về Doãn gia, vừa vào phòng, một luồng khí lạnh đã ập đến, siết chặt vai cô.


Cẩm Thanh quan sát từ đầu cho tới cuối, không thấy cô bị thương, lòng mới thở phào nhẹ nhõm.


Hoa Y thấy phản ứng này của hắn, biết là hắn không đọc lời nhắn cô để lại rồi, nở nụ cười trấn an hắn: "Đừng lo, không phải máu của em đâu, nhưng mà anh làm gì mà sáng em tỉnh dậy, suýt chút nữa bị ánh vàng lóe mù mắt".


Cẩm Thanh khóe miệng kéo lên, cưng chiều nhìn cô: "Là ta buổi tối đi xung quanh liền tìm thấy, hóa ra bọn chúng vẫn chưa kịp bán hết đi, ta nghĩ có lẽ nàng sẽ thích, nên mang về".


Hoa Y gật đầu, cũng dùng được chút việc, hiện tại coi như bán một chút tại tiệm đồ cổ, cũng đủ cho hai người sinh sống hết thế giới này.


--------------


Hoa Y bật lên máy tính, lên mạng thu thập một số thông tin, cũng đồng dạng suy nghĩ về cách giải quyết thế giới này.


Cánh cửa phòng bị người mạnh mẽ mở ra, xuất hiện trước cửa là người đáng nhẽ không nên ở đây giờ này, hắn dường như chạy về gấp rút, hơi thở còn chưa ổn định.


Hoa Y buồn cười nhìn hắn: "Anh à, anh vội vã như thế làm gì, bị mãnh thú hồng hoang đuổi theo sao".


Doãn Minh Triết khuôn mặt tràn ngập tức giận nhìn cô, rống to: "Em còn dám nói, anh chỉ thấy có mỗi con mãnh thú là em, trèo cửa sổ, trốn nhà đi thôi, em hay lắm Doãn Hoa Y, có biết anh lo lắng thế nào không".


Hoa Y day day thái dương, thật sự cảm thông thay nguyên chủ, không biết cô ấy có người anh trai như này, là tốt hay không tốt nữa.


" Em đã bảo mặc kệ em đi mà, em chỉ đi giải trí một chút thôi, tại anh cứ canh chừng em, nên đành phải leo cửa sổ trốn đi chứ sao", Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, sau lại tập trung vào máy tính.


Doãn Minh Triết tức giận đến độ muốn hộc máu, tay run run chỉ cô: "Được lắm Doãn Hoa Y, em dám...".


Lời còn chưa nói hết, cô đã thấy hắn ngã xuống...quay đầu khó hiểu nhìn người đằng sau.


Hắn thấy ánh mắt của cô, nhanh chóng giải thích: "Hắn quá ồn ào".


Hoa Y cười cười, không cho là đúng nói: "Thật không hay là anh ghen?".


Thấy hắn mím môi, đầu ngoảnh sang bên cạnh, không nhìn cô.


Hoa Y khóe miệng kéo cao, không nhịn được cười, khẽ nhè nhẹ cười trộm.


Hắn thấy cô cười, đành thở dài, ánh mắt buồn bã, cũng cô đơn: "Ta là quỷ, nàng lại là người, chúng ta là hai tồn tại cách biệt nhau, hơn nữa nàng chỉ vừa mới gặp ta, ta lại không có cái gì níu giữ nàng, ta là sợ...sợ một con người nào đó mang nàng đi khỏi ta, nghĩ đến điều ấy ta lại...".


Hoa Y chăm chú nhìn hắn, thật không ngờ, Hi Thần âm u gian xảo, Bạch Kỳ bá đạo, Theodore thâm trầm, bây giờ lại là thiết lập chọc người thương cảm như vậy, có nghĩ nàng cũng không nghĩ đến, hắn lần này lại đánh đúng vào điểm yếu của nàng như thế, thật sự khó chống đỡ.


Vươn đôi tay, gọi hắn lại đây, Cẩm Thanh bước lại gần nàng, nhưng vẫn cách nàng một khoảng, hắn là sợ nàng bị hàn khí của hắn khiến cho cảm lạnh.


Hoa Y chậc lưỡi, kéo đôi tay hắn lại gần, vòng tay qua eo ôm hắn, đầu tìm một vị trí thoải mái dựa vào lồng ngực hắn, hỏi: "Anh biết không, em đến thế giới này vốn vì một nhiệm vụ, cho nên sẽ không có bất cứ ai trong thế giới này khiến em luyến tiếc".


Thấy cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, có chút gắt gao, ôm cô, Hoa Y nói tiếp: "Nhưng mà từ bây giờ, có một người khiến em luyến tiếc, đó chính là anh, có thể anh không còn nhớ, nhưng chúng ta, không phải người ở đây, chúng ta là một thế giới khác bước vào, cho nên, anh hoàn toàn khác biệt với bọn họ, anh là duy nhất, đã hiểu chưa".


Cẩm Thanh ánh mắt lóe sáng, mặc dù hắn không thực sự hiểu điều cô nói, nhưng hắn biết, sâu trong tâm tưởng của hắn cũng cảm nhận như vậy, giống như thế giới này không hề chân thật, cho nên cảm xúc của hắn trong thế giới này cũng rất vô cảm, chỉ những chuyện liên quan đến cô mới khiến hắn dao động.