[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1514: 1514




Lúc này Trần thiếu đang trên đường đến sân bay, điện thoại của anh ta ting toong một tiếng.

Ban đầu anh ta không để ý, nhưng càng ngày càng nhiều tiếng ting toong, anh ta mới cầm điện thoại ra.
Vừa mở ra đã thấy dày đặc tin weibo.
Cá Chình: Trần thiếu, Nhược Lạp nhà chúng tôi sắp buồn chết rồi, anh mau đi dỗ cô ấy đi.
Fan Nhỏ Của Nhược Lạp Gia: Trần thiếu, Nhược Lạp nhà chúng tôi đang đợi anh.

Anh lên sao hoả rồi à?
Tôi Có Một Nguyện Vọng Nhỏ: Trần thiếu anh có phải là đàn ông không hả, là đàn ông thì đến nói rõ ràng trước mặt Nhược Lạp đi.
Trần thiếu mở tin weibo được share nhiều nhất kia ra, trái tim tĩnh mịch rất lâu đột nhiên đập điên cuồng.

Hắn dồn sức vỗ kính thuỷ tinh trước mặt, “Quay xe lại.”
“Trần thiếu, sắp đến sân bay rồi.” Tài xế mù mờ.
“Tôi nói là quay lại, nhanh lên!” Trần thiếu vỗ mạnh vào kính thuỷ tinh.

Tài xế bị doạ phanh gấp, nhanh chóng quay đầu trở lại.

Trần thiếu lại chưa uống thuốc à?
“Nhanh nữa lên.”
“Trần thiếu đây là tốc độ nhanh nhất rồi.”
“Nhanh thêm chút nữa!”
Tài xế: “…”

Anh ta cũng không phải là lái xe bay, nhanh thế nào hả!!
Trần thiếu sợ Nguyên Nhược Lạp thất vọng rời đi, vội vàng trả lời.
Tam Thiếu Trần Gia: Đợi anh.

@Nguyên Gia Nhược Lạp Gia Nhược Lạp V: Trần thiếu, lời em nói ngày đó, không biết anh đã nghe hết chưa.

Nếu như anh chưa nghe hết, xin hãy nghe em nói lại lần nữa.

Chúng ta kết thúc quan hệ, bắt đầu lại từ đầu đi.

Em thích anh, em ở đây đợi anh.
[Hình ảnh]
Tài khoản này chưa chứng thực, nhưng Nguyên Nhược Lạp biết, anh ta cố ý lấy cái tên như thế.
Trần thiếu sợ Nguyên Nhược Lạp không nhìn thấy, điên cuồng gửi đi hai mươi mấy lần.
Dưới sự thúc giục của Trần thiếu, tài xế dùng tốc độ ánh sáng lái về chỗ Trần thiếu ở trước đó.

Qua cửa kính xe, Trần thiếu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Cô gái nhỏ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi giữa hai chân, dáng người gầy yếu, nhìn vô cùng thê lương.
Không đợi tài xế dừng hẳn, Trần thiếu mở cửa xe nhảy xuống, ba bước gộp làm hai chạy đến trước mặt cô, tiếng tim đập mạnh mẽ, rõ ràng lúc này hắn vô cùng căng thẳng.

Trần thiếu há há miệng mấy lần, mới nói được ra tiếng, “Nhược Lạp.”
Cơ thể Nguyên Nhược Lạp khẽ chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Không nhìn ra được vết nước mắt trên mặt cô, nhưng hốc mắt cô đỏ ửng, còn hơi sưng, rõ ràng đã từng khóc rồi.
Trái tim Trần thiếu siết chặt, vội vàng ngồi xuống, giọng nhẹ như sợ dọa đến cô gái trước mặt, “Nhược Lạp, khóc cái gì thế, không đọc được tin nhắn anh gửi cho em sao?”
Nguyên Nhược Lạp ngẩn ngơ nhìn anh ta, khẽ nhả đôi môi bị cắn đến không còn màu máu ra, “Em không dám đọc.”
Sau khi cô đăng tin weibo, cũng không dám mở máy xem lấy một lần.

Cô sợ anh nghe được lời ngày đó, anh là thật sự không thích cô, muốn vạch rõ ranh giới với cô.
“Vậy anh… câu trả lời của anh là gì?” Nguyên Nhược Lạp lau khóe mắt, nén lại nước mắt.
Trần thiếu kéo cô lên, ôm chặt cô vào lòng, “Làm bạn trai, lại để cho bạn gái mình khóc thành như vậy, là anh khốn nạn.

Nhược Lạp muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
Ngày đó anh ta nghe được câu kia, cả người đều lơ mơ, sau đó hình như cô có nói cái gì, nhưng tai anh ta ong ong, căn bản không nghe rõ gì cả.
Trần thiếu hối hận muốn chết.

Nếu như ngày đó anh ta bình tĩnh chút, nào có chuyện ngày hôm nay.
May mà bây giờ anh ta biết rồi.
Cám ơn cô gái thân yêu của anh, không quản xa xôi nghìn dặm mà đến.
Sau đó Nguyên Nhược Lạp hỏi anh ta, nếu như ngày đó cô không đi tìm anh ta, không gửi tin weibo kia, có phải bọn họ thật sự sẽ ai đi đường nấy không.
Trần thiếu rất nghiêm túc trả lời, dù cô không gửi tin weibo kia, anh ta cũng định sau khi quay về nói rõ với cô, cho mình một câu trả lời.
Đương nhiên đây là sau này, lúc này Trần thiếu đang đưa cô bạn gái đương nhiệm rong chơi ở nước ngoài.
Thời Sênh gọi điện thoại mấy lần, đều bị Trần thiếu thô lỗ ngắt đi, cuối cùng dứt khoát dùng weibo gửi một tin trình bày rõ.
Tam Thiếu Trần Gia: Cô Trình, cảm ơn cô trước đây đã chăm sóc cô ấy.


Từ bây giờ tất cả mọi chuyện của Nguyên Nhược Lạp đều do tôi phụ trách.

Tôi sẽ khiến cho cô ấy trở thành cô gái rực rỡ nhất trên thế giới này.
Trình Hi V: Cút mẹ anh đi, kêu cô ấy lăn về cho ông! Còn một ngày chưa hết hạn hợp đồng, thì cô ấy vẫn là người của ông đây.

Anh bớt nghĩ xiêu vẹo đi cho ông.
Trần thiếu: “….”
Nguyên Nhược Lạp cười khẽ: “Anh đừng đối đầu với chị Trình Hi.

Chị ấy mà hung dữ lên sẽ đáng sợ lắm, chúng ta vẫn là trở về đi thôi.”
Lần này nếu không phải chị Trình Hi, cô cũng không có dũng khí đuổi ra nước ngoài.
“Không phải em nói cô ấy không để ý đến em sao? Sao em còn nói giúp cô ấy?”
Nguyên Nhược Lạp trợn mắt, “Em không phải ý đó, chị Trình Hi đối với em rất tốt, chỉ là em cảm thấy em và chị Trình Hi không phải người cùng một thế giới thôi.”
Chị Trình Hi mặc dù không đưa cô đi tham dự hoạt động, nhưng mỗi lần chọn kịch bản, thử vai, bàn hợp đồng, đều là chị ấy đích thân đến, sẽ không để cô chịu chút ủy khuất nào, tham dự hoạt động chị ấy cũng dặn dò rõ ràng.
Nhưng so với đãi ngộ xa hoa của Kiều Khanh mà nói, chút đãi ngộ của cô, mới chỉ là hạng sơ cấp thôi.
Cô gặp chị ấy trước, khó tránh khỏi sẽ có chút mất mát.
“Tốt nhất em đừng so sánh với thế giới của cô ấy.” Khóe miệng Trần thiếu giật giật, “Yên tâm, cô ấy cưng chiều Kiều Khanh thế nào anh sẽ cưng chiều em thế ấy.”
Cô có tiền, hắn cũng có tiền.
“Đừng.” Nguyên Nhược Lạp vội vàng khoát tay, “Anh không có thực lực công kích người mạnh như chị Trình Hi đâu.

Em không muốn bị anti không có ai giúp.”
“Em lại dám nghi ngờ anh?” Trần thiếu híp mắt nguy hiểm.

Hắn còn không sánh bằng một người phụ nữ chắc?
“Không có không có.” Nguyên Nhược Lạp lắc đầu, giải thích: “Trần thiếu, anh khác chị Trình Hi.


Chị ấy trừ anh Kiều ra chẳng để ý gì khác nữa.

Không quan tâm người khác nói gì, cũng không quan tâm người khác làm gì, chỉ cần không ầm ĩ đến trước mặt chị ấy, đa số thời gian chị ấy đều coi thường.

Nhưng anh thì khác, sau lưng anh còn có tập đoàn, anh là người thừa kế của Trần gia, anh phải quan tâm rất nhiều thứ, anh không thể tuỳ hứng buông thả như chị ấy được.”
Trần thiếu im lặng, quả thật hắn gánh rất nhiều thứ trên lưng.
Cô có bản lĩnh kiếm tiền, xử lý quả quyết, một người phụ nữ không thiếu tiền, có năng lực, là có tư cách để tuỳ hứng.
Trần thiếu thở dài, “Đột nhiên hơi hâm mộ cô ấy.”
“Ừm, chị Trình Hi quả thật khiến cho người ta hâm mộ.” Nguyên Nhược Lạp gật đầu, “Chị ấy từng nói với em, chị ấy nhìn người chỉ có hai điểm, thuận mắt và không thuận mắt.”
Trần thiếu kinh ngạc, “Vậy anh vẫn coi như là loại thuận mắt rồi?”
Ban đầu cô đột nhiên tìm anh ta hợp tác, hơn nữa còn ném thành ý hợp tác ngay tại chỗ, bảo anh ta lập tức giải quyết hết hạng mục nan giải của tập đoàn lúc đó.
“Coi là vậy, không thuận mắt chị ấy còn ngại cả nói chuyện.” Nguyên Nhược Lạp dựa vào Trần thiếu, trong ánh mắt có chút hoài niệm, “Em nhớ lần đầu tiên gặp chị ấy là ở trường học.

Chị ấy đang ngồi xổm cắn hạt dưa ở trước cửa siêu thị tiện lợi, dáng vẻ rất không có hình tượng.

Anh chắc chắn không tưởng tượng được đâu, đừng thấy chị ấy bình thường hống hách vậy thôi, trong cuộc sống hằng ngày, thật ra chị ấy rất tùy ý… Ừm, lúc em đi ra, chị ấy đột nhiên gọi em lại, bảo em ngồi xuống.

Lúc đó cũng không biết là có phải quá nóng, đầu óc có chút mơ hồ hay không, em lại lơ mơ ngồi xuống đó.

Sau đó em bàn xong hợp đồng với chị ấy ở đó, cho đến lúc em bị chị ấy lắc lắc kêu ký tên xong mới phản ứng lại được.”
Anh có thể tưởng tượng một đại minh tinh nổi tiếng một góc trời, lơ ngơ ký xong hợp đồng ở trước cửa siêu thị tiện lợi không?
Nếu như cho cô thêm một lần cơ hội, cô vẫn sẽ chọn buổi chiều hôm đó, ở trước cửa siêu thị tiện lợi đó, ký bản hợp đồng thuộc về cô kia.
Nhược Lạp.