[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 599: 599




Trên lầu có rất nhiều phòng, Thời Sênh đi lục từng gian một, có phòng có người, Thời Sênh xông vào làm cho vô số kẻ không vui.
Nhưng cô vẫn không bỏ qua nơi nào.
“Mẹ, tên khốn chết tiệt nào?”
Một người đàn ông ở trên giường quay đầu nhìn Thời Sênh.

Hắn đã sẵn sàng súng ống ra trận thì cửa phòng đột nhiên bị đá văng làm cho tiểu đệ của hắn mềm nhũn tại chỗ.
Người trên giường lập tức đẩy hắn ra, cũng không quan tâm tới quần áo đã bị xé rách trên người, lảo đảo chạy về phía Thời Sênh.
Đó là một người phụ nữ rất đẹp, tóc uốn xoăn, chiếc váy bị xé rách chẳng che hết được cơ thể cô ta, nhìn càng có vẻ mê người.
Thời Sênh nhớ ra người này.
Vợ của Hàn Dự.
Trong cốt truyện, hình như là vợ của Hàn Dự bị người ta làm nhục tới chết…
“Cứu mạng.” Người phụ nữ chạy về phía Thời Sênh, nước mắt giàn giụa, thanh âm nghẹn ngào.
Người đàn ông nhảy ra khỏi giường, túm lấy tóc cô ta kéo giật lại, hung tợn uy hϊếp Thời Sênh: “Con ranh này, đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không ông đây sẽ thịt cả mày luôn đấy.”
“Cứu tôi với!”
Gã đàn ông cố gắng kéo tóc người phụ nữ, giật luôn cả một mảng da đầu ra, gương mặt người phụ nữ méo mó vì đau đớn.
Một bàn tay cô ta giữ chặt đầu, một bàn tay chìa về phía Thời Sênh, vẻ mặt tuyệt vọng, “Hãy cứu tôi!”
“Còn không chịu cút?” Gã đàn ông quát lớn.
Thời Sênh xoay người rời đi.

“Cứu tôi với…”
“Con khốn này, còn dám chạy!” Gã đàn ông tát một cái lên mặt người phụ nữ, kéo cô ta về phía giường.
Người phụ nữ lao về phía cửa sổ nhưng lại bị gã đàn ông túm tóc kéo lại, đúng lúc cô ta cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn thì cảm thấy bàn tay đang nắm tóc mình dần dần buông lỏng.
Gã đàn ông nặng nề đổ ập xuống người cô ta.
Người phụ nữ nhìn qua bả vai hắn, dưới ngọn đèn mờ mờ, cô gái đứng đó, rút kiếm ra với vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người đi ra khỏi phòng.
Một hồi lâu sau người phụ nữ mới phản ứng lại được.
Chết rồi…
Gã đàn ông định xâm hại cô ta đã chết rồi.
Cô ta run rẩy đẩy hắn ra, thân mình vừa thoát khỏi sự đè nặng của hắn thì nước mắt đã không chịu sự khống chế mà rơi xuống.

Cô ta túm vội lấy một thứ ở bên cạnh, cũng không rõ là khăn trải giường hay gì, cứ thế quấn chặt lấy mình rồi chạy ra khỏi phòng.
Cô ta muốn tìm cửa ra ngoài nhưng lại chạy nhầm hướng, vừa vặn thấy được nữ sinh kia xoay người đi, trong lòng ôm một đứa trẻ con.
Cô ấy không nhanh không chậm, cũng không nhìn cô ta, cứ thế bước xuống dưới lầu.
Người phụ nữ cuống cuồng đuổi kịp Thời Sênh.
Dưới lầu là một mảnh hỗn loạn, có vài dị năng giả dùng dị năng tấn công cửa lớn nhưng cũng chẳng ăn thua, bọn họ vẫn không có cách nào ra ngoài.
Thật sự quá tà môn.
Tiếng bước chân vang lên ở trên lầu, cả hiện trường ầm ầm lập tức yên tĩnh, tất cả các ánh mắt đều nhìn về phía hành lang.
Thanh âm càng lúc càng gần, mỗi một lần vang lên như đang giẫm lên đầu quả tim bọn họ, cả đám không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.

Thời Sênh ôm người đi xuống, trong tầm mắt hoảng sợ của một đám người, cô gỡ lá bùa trên cửa xuống, nghênh ngang rời đi.
Lá phù kia bọn họ cũng nhìn thấy nhưng không ai chạm vào được, giống như là một vật vô hình vậy.
Quân đội bên ngoài đã có mặt, đại khái họ biết không thể xông được qua cửa nên chỉ biết giương vô số họng súng tối om về phía Thời Sênh.
Hàn Dự một thân mặc quân trang, đứng giữa đám người, cực kỳ nổi bật.
“Hàn Dự.”
Thanh âm nghẹn ngào vang lên sau lưng Thời Sênh, sắc mặt Hàn Dự biến đổi, nhìn về phía đó, sau đó hắn lao ra khỏi đám người, “Duy Duy.”
Triệu Duy Duy nhào vào lòng Hàn Dự, như là đã tìm được một nơi để dựa dẫm nên lập tức khóc lớn lên.

Làng chơi là có người ở bên trên nâng đỡ nên mới dám làm hại vô số người vô tội, lại có vô số người thông đồng với bọn chúng, bán người để đầu cơ trục lợi.
Vì Triệu Duy Duy cũng bị cuốn vào chuyện này nên Hàn Dự nổi trận lôi đình, trừng trị làng chơi, làm cho hắn càng có thêm nhiều quyền lợi ở căn cứ.
Thời Sênh nghe nói Triệu Duy Duy và Mộc Hâm trở mặt với nhau, Hàn Dự cũng đoạn tuyệt quan hệ với Mộc Hâm.
Nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm.
Nhưng có thể đoán được, chuyện này chắc chắn có quan hệ tới chuyện Triệu Duy Duy bị đưa tới làng chơi.
Thời Sênh chờ Diệp An tỉnh lại mới đưa nó đi gặp vợ chồng nhà họ Diệp.
“Chị…” Diệp An cầm chặt tay Thời Sênh, muốn lùi bước.
“Đây là chuyện của nhóc.” Thời Sênh nói rất bình thản, “Chị có thể ra tay gϊếŧ họ thay em, nhưng người ra quyết định phải là em, vào đi.”
Diệp An hít sâu một hơi rồi mới dám đẩy cửa bước vào.

“Làm thế có phải hơi tàn nhẫn không?” Chúc Phong có chút không đành lòng, dù sao Diệp An vẫn là trẻ con.
“Nó phải trưởng thành.

Ở thế giới này, lương thiện và khoan dung không thể giúp nó sống sót.” Hạ Thư trả lời thay Thời Sênh.
Cảnh Chỉ vỗ vỗ bả vai Thời Sênh, lặng lẽ an ủi cô.
Trong lòng Thời Sênh rất bình tĩnh, không hề lo lắng gì, chuyện này chẳng liên quan gì tới cô cả.
Rốt cuộc Diệp An cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể nhẫn tâm được, cuối cùng vẫn thả vợ chồng nhà họ Diệp đi.
Thời Sênh âm thầm ném họ ra ngoài, loại người toàn gây họa này nếu cứ để sống thì thật phiền toái.
Chuyện Thời Sênh làm, chỉ có mình Cảnh Chỉ biết.
Hiện tại, dù hai người đã ngủ cùng nhau, nhưng Cảnh Chỉ vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ, hắn không thể cắt nghĩa được cảm giác đó, nhưng hắn biết đó là cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cho nên lần nào Cảnh Chỉ cũng liều mạng ép buộc cô, tựa hồ chỉ có hợp làm một với cô thì hắn mới có thể khẳng định cô vẫn đang ở bên cạnh mình.

Lúc Hàn Dự dẫn Triệu Duy Duy tới tìm Thời Sênh thì cô đang dạy Diệp Nhiên gọi chị.
“Y y!” Giọng bi bô của Diệp Nhiên rất dễ nghe, nhưng dù Thời Sênh có sửa bao nhiêu lần thì nó vẫn chỉ biết nói như thế.
“Đội trưởng Hàn, mời ngồi.” Chúc Phong mời người vào, thấy Thời Sênh ngồi trên sô pha lườm hắn một cái thì vội vàng giải thích, “Đội trưởng Hàn muốn tới cảm ơn em, anh đã đưa anh ta vào rồi.”
Thời Sênh đặt Diệp Nhiên sang một bên, để nó tự chơi một mình trên sô pha.
“Em bé đáng yêu quá!” Triệu Duy Duy cũng có con, nhìn thấy đứa bé này thì trong lòng nảy sinh hảo cảm, không nhịn được khen một câu.
“Có việc gì?”
Triệu Duy Duy mỉm cười, cũng không vì thái độ lãnh đạm của Thời Sênh mà tức giận.

“Lần trước Cảnh tiểu thư đã cứu tôi nên tôi muốn tới nói lời cảm tạ với cô.”

Thời Sênh hơi ngả người về sau, Diệp Nhiên bò lên người cô, sờ sờ mặt.
Thời Sênh túm lấy tay nó.

“Cô chết thì sẽ có người vừa ý, vừa đúng lúc tôi lại không quen nhìn kẻ đó đắc ý, vì thế cô không cần cảm tạ tôi.”
Triệu Duy Duy: “…” Người này quá thành thực rồi.
“Hàn Dự, em muốn một mình tâm sự với Cảnh tiểu thư, anh ra ngoài chờ em nhé?” Triệu Duy Duy làm nũng với Hàn Dự.
Hàn Dự khẽ gật đầu, nhìn Thời Sênh một cái rồi đứng dậy, ra ngoài.
Sau khi mọi người đi rồi, Triệu Duy Duy mới nói: “Người mà Cảnh tiểu thư nói là Mộc Hâm à?”
“Cô nghĩ là ai thì chính là người đó.”
“…” Cô gái này sao lại chẳng đi theo lẽ thường vậy, “Dù thế nào, tôi cũng đều rất cảm ơn cô.”
Cô ta biết, nếu không phải ngày đó Thời Sênh tới tìm người, làm cho làng chơi gà bay chó sủa thì Hàn Dự cũng sẽ không tới nơi đó.
Thời Sênh bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, không trả lời.
“Y y!” Hai bàn tay của Diệp Nhiên đều túm lấy Thời Sênh, “Y y, y y, y y!”
“Chắc con bé đói bụng rồi.” Triệu Duy Duy nhắc nhở.
Trên mặt Thời Sênh nhất thời lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Hừ hừ, ăn, chỉ có biết ăn là giỏi thôi!
Ghét thì ghét nhưng Thời Sênh vẫn đứng dậy pha sữa cho Diệp Nhiên.
“… Ơ, sữa không thể pha như thế được, để tôi giúp cô.” Triệu Duy Duy cảm thấy mình thật sự không thể ngồi nhìn nổi cảnh này.