[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 31: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (7)



"Bệ hạ, trời đã sáng, ngài nên thượng triều."

Đối diện với Lưu Đức cùng Độc Cô Vô Song không ngừng hối thúc, dù muốn hay không, Kỉ Tình cũng chỉ có thể nuối tiếc không rời từ trong chăn ấm chui ra.

Lúc này, bởi vì có lệnh của Kỉ Tình, nên Lưu Đức cũng không dám gọi nữ quan vào hầu hạ y rời giường, mà tất cả mọi chuyện, đều là do bản thân tự mình đi làm.

Sau khi chuẩn bị nước nóng cùng y bào, lại đem nến trong điện thắp lên, vừa quay đầu, Lưu Đức liền đã không kịp phòng ngừa, bắt gặp hình ảnh Kỉ Tình mặc kim sắc trung y, đang đem Độc Cô Vô Song từ trên giường bế lên, đặt đến trên xe lăn.

Vội vã cúi thấp đầu, cẩn thận tiến đến gần, vốn muốn bẩm báo với Kỉ Tình rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng không ngờ, Lưu Đức lại vô tình nghe được đối thoại của bọn họ.

"Ngủ ở đây một đêm, eo và lưng của ngươi có đau hay không?"

"Tạ bệ hạ quan tâm, nhờ thánh ân của bệ hạ, thân thể thần cũng không còn khó chịu."

".................." Bước chân vô thức dừng lại một chút, mi mắt của Lưu Đức liền có chút run lên, cảm thấy bản thân giống như đã nghe được chuyện gì khó lường...

Ninh thân vương tuy dung nhan tuấn lãng, nhưng dù gì cũng là người tàn tật nha! Bệ hạ cư nhiên vẫn có thể hạ thủ được...

Đáng thương Ninh thân vương, chỉ có thể khuất phục, bị bắt ép nhận lấy "thánh sủng".

Đương nhiên, Lưu Đức nên cảm thấy may mắn vì Kỉ Tình sẽ không học đọc tâm thuật, nếu không, y nhất định đã một cước đem ông đạp bay.

Chẳng lẽ nhìn y giống cầm thú đến vậy sao?

Bởi vì Kỉ Tình phải bận rộn chuẩn bị lên triều, Độc Cô Vô Song rốt cuộc cũng tìm được thời cơ, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, lén lút rời cung, trở về vương phủ.

Dù vậy, lúc hắn trở về, mặt trời cũng đã hoàn toàn lên cao. Xe ngựa của hắn chỉ vừa mới xuất hiện ở trước cửa phủ, lập tức, liền đã có hai tên cận vệ đi tới, cẩn thận đem hắn đỡ xuống.

Chỉ vừa được đẩy vào sân, Độc Cô Vô Song liền đã tình cờ cùng hai thân ảnh đụng mặt nhau. Nhìn thấy hắn, hai người bọn họ trong nháy mắt đều biến sắc mặt, chỉ là biểu lộ không quá giống nhau.

Một người thì giật mình bất an, một người khác thì lại giống với hài tử ra ngoài quậy phá, bị phụ mẫu bắt gặp.

Rõ ràng liền chính là vương phi trên danh nghĩa của hắn - Thẩm Thiên Xu, cùng với nha hoàn hồi môn tên gọi Mộc Cẩn của nàng.

Sau khi sửng sốt vài giây, cả hai rất nhanh cũng đã lấy lại tinh thần. Tỳ nữ trước hết liền nhún gối, thi lễ:"Nô tỳ Mộc Cẩn, xin thỉnh an thân vương, thân vương vạn phúc."

Mộc Cẩn dung mạo hết sức bình thường, cũng không có gì đáng giá chú mục. Nên rất nhanh, Độc Cô Vô Song đã chuyển tầm mắt đến trên người Thẩm Thiên Xu.

Thẩm Thiên Xu năm nay đã hơn 18, cũng xem như là gái lỡ thì. Thân hình tương đối thon thả, gầy yếu, ngũ quan chỉnh thể xem như ưa nhìn, đặt ở cạnh Mộc Cẩn, cũng có thể tạm xem thành mỹ nhân.

Nhìn thấy vết bớt trên mặt Thẩm Thiên Xu đã biến mất, Độc Cô Vô Song cũng không quá kinh ngạc. Dù sao, chuyện nàng có thể dùng một chút phấn son đến che đậy khuyết điểm, ở kinh thành đã sớm không tính là bí mật.

Chỉ là, lúc này, trang dung của bọn họ, lại khiến Độc Cô Vô Song không thể không nhíu mày một chút. Bởi vì y phục cả hai đang mặc...lại là nam trang.

Trời vừa tờ mờ sáng, các nàng liền đã phẫn nam trang làm gì?

Thế nhưng, còn chưa để Độc Cô Vô Song mở miệng truy vấn, Thẩm Thiên Xu cư nhiên đã trước một bước xông tới trước mặt hắn. Nhìn xem y phục vẫn giống như đúc hôm qua mà hắn đang mặc, nàng liền nhíu chặt mi tâm.

"Thân vương, ngươi thế nào? Chiều hôm qua vừa trở về, ta liền đã nghe nói ngươi bị tên cẩu...hoàng đế bệ hạ gọi vào cung."

"Bị hắn giữ lại trong cung một đêm, ngươi không sao chứ?" Từ cách thức nói chuyện của Thẩm Thiên Xu đến xem, nàng rõ ràng đã biết việc hoàng thượng ái mộ hắn.

"Không có việc gì." Nghĩ tới Kỉ Tình yên phận ngủ một đêm, Độc Cô Vô Song liền lắc đầu. Nhưng rất nhanh, sắc mặt liền đã trở nên nghiêm nghị.

Nhìn một chút Mộc Cẩn cùng cận vệ sau lưng mình, xác định cả hai đều là thân tín, lúc này, Độc Cô Vô Song mới trầm giọng tra hỏi:"Ngươi hạ độc bệ hạ?"

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của Độc Cô Vô Song đã vô cùng chắc chắn.

Rất trùng hợp, Thẩm Thiên Xu cũng không có ý định giấu giếm, trái lại, còn vô cùng sảng khoái thừa nhận.

"Đúng vậy, chính là ta. Ai bảo hắn mơ tưởng người không nên mơ tưởng làm gì." Cảm giác phu quân của mình luôn bị một nam nhân âm thầm nhìn ngó, khiến nàng cảm thấy rất buồn nôn.

Mặc dù đã đoán được, nhưng đến khi nghe thấy Thẩm Thiên Xu chính miệng thừa nhận, Độc Cô Vô Song vẫn là không khỏi động dung:"Bệ hạ là thiên tử, mưu hại hoàng mệnh là tội tru di cửu tộc!"

"Ài...ta biết chứ. Cho nên, ta cũng chỉ hạ một loại độc nhẹ, khiến hắn bị kích tim, làm khí huyết lưu động nhanh mà thôi."

Thẩm Thiên Xu vẫn còn chưa phát cuồng đến mức đó, giết người loại chuyện này, nàng vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý được.

Chỉ là, lời nàng nói ra, không những không khiến Độc Cô Vô Song an tâm, trái lại, chỉ làm hắn càng thêm giật mình.

Bởi vì cùng bệ hạ lớn lên cùng nhau, hắn biết rất rõ, tim của đối phương kỳ thực đã mắc bệnh từ nhỏ.

May mắn, bệ hạ chỉ là ho ra máu, sau khi tỉnh dậy cũng đã bình phục lại, còn có sức lực bế hắn. Nếu không, lỡ như ngài thật sự xảy ra chuyện bất trắc, e là thiên hạ này muốn loạn...

"Đừng lo, độc dược này là do ta tự mình luyện chế ra, không màu không mùi không vị, đảm bảo sẽ không bị người tra ra vết tích." Nhìn ra Độc Cô Vô Song lo âu, Thẩm Thiên Xu liền nhún vai.

"Còn nếu lỡ như hoàng đế không may chết thật, đến lúc đó, ngươi lên làm hoàng đế chẳng phải là xong rồi à?"