Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 21: Đại Pháo Hôi Kiều Thụy





Liễu Thiên Kỳ ôm thiếu niên hôn mê bất tỉnh kia, mới vừa đi vào trong thôn thì gặp ngay một tiều phu đốn củi.
"Ôi, đây không phải là Kiều Thụy sao? Đây là làm sao vậy? Bị thương sao?" tiều phu nhìn thấy thiếu niên hôn mê bất tỉnh trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, nghi hoặc mà hỏi.
“Kiều Thụy?” Nghe thấy cái tên này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi ngẩn người.

Hóa ra mỹ thiếu niên này là đại pháo hôi* đệ nhất trong nguyên tác - Kiều Thụy sao?
(*pháo hôi: nhân vật hy sinh, làm nền cho nhân vật chính)
Kiều Thụy giả thiết trong sách là một song, bởi vì được nam chính cứu giúp, cho nên khăng khăng một mực với nam chính, dốc tâm đối đãi.

Y lại không nghĩ đến, nam chính chỉ thích nữ nhân căn bản là chướng mắt y.

Nhưng nam chính này cũng là kẻ khốn nạn, rõ ràng không thích Kiều Thụy, rồi lại bởi vì Kiều Thụy có linh nhãn bẩm sinh, nên luôn đối xử với Kiều Thụy như gần như xa, làm Kiều Thụy hiểu lầm.

Kiều Thụy khăng khăng một mực với nam chính, một đường giúp đỡ nam chính tìm linh bảo thăng cấp thực lực, còn nam chính lại chỉ biết lợi dụng y.

Đến cuối cùng, Kiều Thụy bị năm bà vợ của nam chính hợp mưu hại chết, có thể nói là chết không nhắm mắt!
Nghĩ đến bi kịch cả đời kia của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía gương mặt tinh xảo của người trong lồng ngực kia.

Hắn nghĩ thầm: Tên nam chính khốn nạn này, sao lại có thể đối đãi một người yêu gã sâu sắc như vậy!!!
"Sao vậy, ngươi không quen biết Kiều Thụy sao?” tiều phu nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Liễu Thiên Kỳ, hồ nghi hỏi.
“A, ta và Tiểu Thụy là bạn tốt, chúng ta vừa mới cùng đi giết yêu thú, y bị thương.

Lão bá, ngài biết nhà y ở đâu không?” Liễu Thiên Kỳ lễ phép cười cười, cung kính hỏi.
Trên nguyên tác nói, Kiều Thụy là cô nhi, là đứa trẻ được một đôi vợ chồng thợ săn nhận nuôi, mà nhà y ngay tại Đào Nguyên thôn này.
"À, nhà nó hả, đầu thôn đông căn nhà thứ ba.

Ngươi mau đưa nó về đi!” Cũng không hề hoài nghi Liễu Thiên Kỳ nói, tiều phu cười ha hả mà chỉ nhà Kiều Thụy cho Liễu Thiên Kỳ.
“Cảm ơn lão bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nói lời cảm tạ, ôm Kiều Thụy hôn mê bất tỉnh rời đi.
Bên trong nguyên tác nói Kiều Thụy sáu tuổi thì dưỡng mẫu y mất, chín tuổi dưỡng phụ mất, từ mười tuổi trở đi một mình cư trú.

Tuy tư chất tu luyện cực tốt, lại có linh nhãn bẩm sinh có thể biết bảo vật trong thiên hạ, nhưng thân thế lại nhấp nhô, gia cảnh bần hàn.

Vì kiếm lấy linh thạch tu luyện, Kiều Thụy mười tuổi đã đi theo thợ săn vào núi săn thú.

Mười sáu tuổi năm ấy, thực lực đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu, hơn nữa còn đi theo một dong binh đoàn vào Yêu Thú Sơn.
Đúng, ba năm trước đây lần đó ở Phúc Thành nhìn thấy y, vậy hẳn là vào lúc Kiều Thụy mười sáu tuổi, muốn đi theo dong binh đoàn vào Yêu Thú Sơn, đến Phúc Thành mua sắm đan dược chữa thương.

Kết quả, lại bị hộ vệ Vạn Bảo Các đuổi ra ngoài.
Như vậy hiện tại, Kiều Thụy mười chín tuổi, bị thương???
Chẳng lẽ là lúc trúng độc rắn Bạch Vĩ Xà*, được nam chính cứu giúp?
(*rắn đuôi trắng)
Trong nguyên tác đã từng nhắc qua, năm Kiều Thụy mười chín tuổi, vào Yêu Thú Sơn săn giết Bạch Vĩ Xà, đáng tiếc xui xẻo trúng độc rắn, ngất xỉu ở cửa thôn, vào ngay lúc này nam chính liền xuất hiện, lấy đan dược giải độc ra cứu giúp Kiều Thụy.

Mà cũng nguyên nhân chính là vì được nam chính cứu giúp, mới làm Kiều Thụy nhất kiến chung tình với nam chính, khăng khăng một mực.
Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy qua, dùng linh hồn lực nhìn lướt qua nhẫn không gian của đối phương, phát hiện nhẫn không gian quả nhiên có một viên yêu hạch, cùng với một thi thể Bạch Vĩ Xà.
“Xem ra quả nhiên là trúng độc của Bạch Vĩ Xà!” Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một viên đan dược giải độc từ nhẫn không gian của mình, chỉ là nhìn gương mặt tinh xảo kia của Kiều Thụy, lại nghĩ đến về sau y sẽ khăng khăng một mực, điên cuồng yêu thầm nam chính, tay hắn đột nhiên dừng lại.
Không, không thể, người này là hắn coi trọng trước.

Hắn không cho phép nam chính chạy ra giẫm đạp cảm tình của hắn, hắn cũng tuyệt không cho phép người này yêu tên nam chính phúc hắc* kia, bi thảm cả đời.
(*Phúc hắc (腹黑): đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá)
Nghĩ đến đây, Liễu Thiên Kỳ thu hồi đan dược trong tay, phất tay, ném ra một đạo Kết Giới phù, dán lên ván cửa rách nát nhà Kiều Thụy.
Phù văn tràn ra một đạo bạch quang, lập tức phong ấn lại căn nhà nhỏ của Kiều Thụy.

Nhìn nhìn kết giới mình bố trí, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng gật gật đầu.

Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của Kiều Thụy.
“Ưm……” Cảm giác được Liễu Thiên Kỳ đụng vào, Kiều Thụy một thân nóng bỏng theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Liễu Thiên Kỳ.
“Tiểu Thụy, ta đây là đang giúp ngươi, ngươi cũng không nên trách ta!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp cởi quần áo dính máu trên người Kiều Thụy ra, lộ ra thân thể nóng bỏng của y.
Kỳ thật, độc của Bạch Vĩ Xà chính là dâm độc, cấp bậc chỉ có cấp hai, thường là Giải Độc đan cấp hai là có thể giải độc.

Đương nhiên, ngoại trừ Giải Độc đan ra, biện pháp tốt nhất tất nhiên là tìm một người động phòng thôi.
Nam chính chỉ thích nữ nhân, tất nhiên sẽ không làm như vậy, nên hắn ta cho Kiều Thụy dùng đan dược giải độc.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ chính là gay a, hơn nữa, hắn không muốn Kiều Thụy lại yêu phải nam chính, bi thảm cả đời.

Như vậy, biện pháp tốt nhất tất nhiên chính là nhân cơ hội này mà có được Kiều Thụy!
“Ưm, thật thoải mái!” Cảm giác quần áo bị cởi ra, Kiều Thụy mơ mơ màng màng mà cọ vào lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, hừ hừ thoải mái.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, ôn nhu mà hôn lên cánh môi Kiều Thụy…