Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 205: Ám Sát



Nhà giam thành Bạch Đế...

Lã Vọng Thiên bấm độn mấy cái, mày khẽ nhíu lại, mấy lần nhón tay lấy quân cờ muốn đặt xuống bàn, song đến phút cuối cùng lại do dự.

Đỗ Thải Hà nhìn bàn cờ Đấu Pháp đặt ở giữa hai người, miệng khẽ nhoẻn lên cười, hỏi:

“Lã thiếu lâu chủ, có cần tiểu nữ chấp cậu một quân không?”

Phòng giam của hai người có trận pháp, khiến chân khí hay thần thức chỉ cần chạm vào chấn song là lập tức bị hóa giải ngay. Thành thử, tuy hai người ở trong phòng giam cũng không đến nỗi không thể sử dụng tu vi, song đừng mơ mà có thể thoát thân.

Tương truyền, người cố tình tạo ra loại phòng giam này chính là Thánh Tông Lê Hạo Thanh. Theo sử chép, Thánh Tông làm người cao ngạo mười phần, khi bắt được tù binh thì mặc kệ đối phương tu vi cao bao nhiêu, y đều chỉ nhốt đối phương vào một căn phòng gỗ, sau đó tự mình trấn thủ bên ngoài.

Tù binh của Thánh Tông chưa bao giờ bị phế tu vi, cũng không bị dùng gông cùm xiềng xích phong ấn chân khí. Nếu như đối phương có thể trốn thoát, hoặc được người ta cứu đi, y cũng không thèm truy sát.

Hay như chính Lê Hạo Thanh từng nói:

“Trên đời này có ai có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt của trẫm?”

Sau khi Thánh Tông về già, thu liễm phong mang, thầm nghĩ không phải cai ngục nào cũng có tu vi thông thiên như mình, bèn bảo Công Bộ chế tạo một loại nhà giam cải tiến từ những lần chinh chiến năm xưa của y.

Loại phòng giam này không phong ấn chân khí thần thức, thế nhưng trên chấn song cửa có khắc trận pháp hóa tán tham khảo từ Thanh Sắc thần quang của Thanh Tước, chỉ cần chân khí hoặc thần thức tiến đến thì lập tức sẽ tan biến không còn chút nào. Ở Đại Việt, nếu không phải trọng phạm đặc biệt thì hầu như đều được giam vào đây. Duy chỉ có nhà tù trong hoàng cung thành Cổ Long là ngoại lệ.

Thành thử...

Hai người Đỗ, Lã vào ngục, tuy không thể phá cửa, nhưng vẫn có thể sử dụng chân khí đánh vài ván cờ Đấu Pháp với nhau giết thời gian.

Đỗ Thải Hà thấy Lã Vọng Thiên cuối cùng cũng hạ được quân cờ xuống, cười mà rằng:

“Thiếu cung chủ, đánh cờ cho vui thôi, có cần phải dùng đến thuật bói toán xem mệnh của Vọng Thiên Lâu hay không? Tiểu nữ còn nhớ Lã gia có tổ huấn...”

Lã thiếu lâu chủ ho khan một tiếng, mặt mo đỏ lựng, song vẫn hắng giọng:

“Tổ huấn của Lã gia chỉ nói không được dùng thuật bói toán để đánh cược với người thiên hạ. Hiện tại hai chúng ta chơi cho vui, không tính là vi phạm tổ huấn.”

Cậu chàng được nuôi kiểu cấm cung, ít ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ở nhà cũng chỉ có một vài thú vui để tiêu khiển. Đánh cờ cũng là một trong số đó. Vốn Lã Vọng Thiên cũng tự cho mình là kỳ nghệ hơn người, không định sử dụng thuật bói toán, định bụng sẽ sử dụng chân tài thực học để đánh cờ với Đỗ Thải Hà.

Thậm chí, trước khi hạ cờ, cậu chàng còn thầm nghĩ có lẽ nên nương tay, không nên để cô nàng thua quá mất mặt.

Dù sao cũng có duyên làm đồng môn.

Nào ngờ...

Từ khi Đỗ Thải Hà lấy bộ cờ ra, hai người đánh với nhau được tổng cộng bốn ván. Lã thiếu lâu chủ của chúng ta tuyệt nhiên không thắng nổi một ván nào cả.

Thậm chí, ngay cả ván hiện tại, cậu chàng đã mặt dày dùng đến thuật bói toán mà cũng chỉ có thể cầm cự mà thôi.

Dù sao, Đấu Pháp Kỳ này sở dĩ được giới tu hành ở Huyền Hoàng giới ưa chuộng, chính là vì tính biến hóa đa đoan, có quá nhiều biến số, cơ hồ nửa là đánh cờ nửa là đánh cược. Nếu không thông thạo trận pháp phù chú thì tuyệt nhiên không thể thông thạo được. Lã Vọng Thiên tuy là kỳ tài ngút trời, thông minh dĩnh ngộ, luận IQ có thể liều một trận với túi khôn của cổ viện là Tạ Thiên Hoa...



Nhưng con người chung quy là tinh lực có hạn. Thậm chí, ngay cả một thế lực, một quốc gia thì tinh lực và tài nguyên cũng có hạn, không thể mặt nào cũng ham.

Như mẹ của cậu chàng vẫn dạy: “cái đám môn nào cũng giỏi chỉ tồn tại trong mấy câu chuyện sảng văn, dùng để AQ mà thôi”.

Lã Vọng Thiên không hiểu cái tên “AQ” này là ai, nhưng nghe mẹ giải thích, thì cũng tương đương với bách tính nghe kể chuyện tự động thay thế vào bản thân vào vị trí của Phạt Hải Kiếm Thánh, ra biển chém Hải Thú...

Từ đấy mà thấy thoải mái.

Lã Vọng Thiên thích chơi cờ, người trong tộc cũng không cấm, thậm chí đúng dịp còn có thể mời cao thủ đến chơi cùng cậu chàng vài hôm, song sẽ không để thiếu lâu chủ nhà mình lãng phí tinh lực. Thành thử, tuy Lã thiếu lâu chủ có thể biết được một vài thế đánh, nước cờ, song không hiểu bản chất biến hóa của trận pháp.

Há lại có thể là đối thủ của Đỗ Thải Hà?

Hai người đánh thêm một lúc, Lã thiếu lâu chủ chỉ cầm cự được thêm mười nước là thua đứt đuôi. Cậu chàng ngả người ra cỏ, thở hổn hển:

“Không chơi, không chơi nữa.”

Trước đây Lã Vọng Thiên địa vị siêu nhiên, hơn nữa thần bí cực kỳ, cho dù có đánh cờ với người ngoài thì cũng cách nhau một lớp bình phong. Người khác muốn nịnh bợ thiếu lâu chủ như gã còn chẳng kịp, nào có chuyện đánh cờ thẳng tay?

Thế nên, cái danh thiếu niên kỳ vương khi nãy cậu chàng khoe khoang cũng không phải không có cơ sở.

Chí ít, ở nước Thục, không ít người công nhận danh hiệu này của Lã Vọng Thiên.

Đỗ Thải Hà thu lại bàn cờ, nhún vai:

“Không chơi thì thôi vậy. Tiểu nữ đã muốn nhường một hai mà thiếu lâu chủ lại cứ không chịu chấp nhận.”

Khi nãy đánh cờ, cô nàng cũng đã nhìn ra kỳ nghệ của Lã Vọng Thiên đến đâu. Kỳ thực mấy ván sau Đỗ Thải Hà cũng có nhường Lã Vọng Thiên một chút, bằng không chỉ sợ là hiện tại Lã thiếu lâu chủ còn thua thê thảm hơn nữa.

Thoáng ngừng một chốc, cô nàng mới hít sâu một hơi, nói:

“Lã thiếu lâu chủ, có mấy lời này hơi không phải phép, không biết có nên nói hay không.”

“Xin cô nương cứ việc nói...”

Lã Vọng Thiên nhún vai, phẩy quạt xếp, dáng vẻ tùy ý tiêu sái, lại thêm cái vẻ đẹp trai thiên hạ vô song của y quả thực có thể khiến rất nhiều thiếu nữ đố đứ đừ tại chỗ. Đương nhiên, thiếu lâu chủ của Vọng Thiên lâu cũng không có khái niệm gì về quan điểm xấu – đẹp của thiên hạ.

Phe phẩy quạt giấy chẳng qua cũng là thói quen, không phải đang cố làm ra vẻ.

Đỗ Thải Hà gật đầu, nói:

“Vẫn biết Lã thiếu lầu chủ có thể nói đỡ cho tiểu nữ trên công đường, cứu tiểu nữ một mạng, đáng nhẽ không nên ôm lòng hoài nghi mới phải. Thế nhưng… thứ cho tiểu nữ thất lễ, vì sao thiếu lâu chủ lại cứu ta? Hai ta dường như không quen không biết, ban sáng người đi cùng tiểu nữ còn có khúc mắc với thiếu lâu chủ. Vậy thì vì cớ gì lại giúp tiểu nữ?”

Nói đến đây, cô nàng khẽ nheo mắt, âm thầm quan sát biểu cảm của Lã Vọng Thiên biến hóa ra sao.

Không phải ai cũng là Lý Thanh Vân.

Đỗ Thải Hà biết điểm này, thế nên khi Lã Vọng Thiên tốn công phí sức, thậm chí còn vì lên tiếng cảnh tỉnh cô nàng mà bị liên lụy đến nỗi bị tống vào đại lao, cô nàng không thể không nổi lòng ngờ vực. Thành thử, mới lên tiếng hỏi đặng thăm dò mục đích thực sự của Lã Vọng Thiên.

Với lượng EQ một chín một mười với ông đại sư huynh nhà mình, Đỗ Thải Hà không tin gã thiếu lâu chủ này có thể lấy trí thông minh ra để gánh cả phần diễn xuất.



Lã Vọng Thiên nghe xong, cười mà nói:

“Cô nương có thể sẽ không tin, nhưng tại hạ nhẩm tính ra được chúng ta có duyên, sau này chắc chắn sẽ thành người một nhà...”

“...”

Đỗ Thải Hà rùng mình một cái, theo bản năng dùng một ánh mắt khó đỡ nhìn về phía thiếu lâu chủ. Thế rồi, giống như sực nhớ đến chuyện gì đó, cô nàng mới thở dài, lắc đầu. Đến lúc này thì Lã Vọng Thiên cũng đã nhận ra câu mình vừa nói... sai sai. Cậu chàng vội vàng hắng giọng, tá hỏa cả lên, khua chân múa tay:

“Ý tôi là... sau này chúng ta sẽ thành đồng môn. Chuyện này...”

“Rồi. Rồi. Tôi hiểu rồi.”

Lã Vọng Thiên bấy giờ mới nói:

“Thực ra, còn có một chuyện không biết Đỗ cô nương đã đoán được chưa.”

“Là chuyện gì? Xin thiếu lâu chủ cho biết.”

“Nơi đây phòng bị lỏng lẻo như vậy, thậm chí để chúng ta giữ lại túi chứa đồ, chắc hẳn là nhà giam bình thường. Vậy thì... phạm nhân khác đâu? Không nhìn thấy, một chút âm thanh cũng không có. Tại hạ thấy tên cai ngục có thể nói chuyện với chúng ta, chắc hẳn trên chấn song không có trận pháp cách âm...”

Lã Vọng Thiên càng nói, Đỗ Thải Hà lại càng cảm thấy không đúng.

Những điểm này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cũng không lớn, chí ít người xuất thân thôn nữ bình thường chưa từng vào tù ngồi ngày nào như cô nàng không nhận ra chút nào.

Thế nhưng, lúc này được cậu chàng phân tích, cô nàng cũng thấy điểm đáng ngờ.

Cũng phải.

Người phạm tội nhẹ bao giờ chẳng ít hơn trọng phạm? Thế nhưng nơi đây lại yên ắng lạ thường.

Không giống Lã Vọng Thiên, cô nàng có thể khẳng định trận pháp trên chấn song chỉ có tác dụng phá giải chân khí và thần thức, không có công dụng che mắt hay cách âm.

Cũng có nghĩa...

Chưởng Ấn quan không tiếc mọi giá cũng phải đưa hai người bọn họ vào một nhà tù không một bóng người, lại canh phòng lỏng lẻo.

“Chẳng nhẽ... có người muốn ám sát chúng ta?”

Bên ngoài phòng giam chợt truyền tới tiếng vỗ tay đồm độp.

“Hay! Phân tích hay lắm! Vốn định để cho hai ngươi ra đi êm ái một chút, không ngờ các ngươi lại tự đoán được. Thôi thôi. Ít nhất xuống dưới đó không phải làm con ma ngớ ngẩn chẳng rõ mình chết như thế nào.”

Một bóng người dong dỏng cao, tóc tai lòa xòa, chân tay khẳng khiu như que củi xuất hiện bên ngoài cửa phòng giam.

“Nó” lừ lừ quay sang, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhòm vào phòng. Cái miệng cười toét ra để lộ hàm răng vàng vọt, sâu đen lởm chởm. Dưới cổ kẻ thần bí, một cặp vú dài cơ hồ đến một thước lòng thà lòng thòng, trượt cả vào trong phòng.

Bấy giờ, cặp mướp để trần ấy đang ngóc đầu dậy, ngoe nguẩy bò trườn như con rắn.