Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 331: Vườn Không Nhà Trống



Trong lán quân y...

Quan Hạ Băng nằm trên giường cỏ, tay cầm một tấm lệnh bài bằng ngọc, thỉnh thoảng lại cau mày. Thẩm Tư Quân ngồi bên cạnh giường, trước mặt đặt một cái bàn trà, ba chén bằng sứ. Hai người ở chung một chỗ vẫn bình thản hài hòa, hoàn toàn không thấy có vẻ gì là rạn nứt quan hệ cả.

Im lặng trong thoáng chốc, cô nàng mới lên tiếng hỏi:

“Quân sư thấy hành động lần này của Bích Mặc tiên sinh rốt cuộc có ý đồ gì? Lại sẽ ảnh hưởng thế nào đến cách cục của thiên hạ?”

Quan Hạ Băng chí hướng không chỉ dừng ở Tĩnh Hải quân, ngọc bài trong tay cô nàng chính là tình báo tổng hợp những chuyện đại sự các nơi trên Huyền Hoàng giới, cũng như các nhân vật phong vân ở đời. Một nửa mua của Thiên Cơ Các, một nửa do Quế Như Ngọc tự mình thu thập.

Cũng nhờ Quế Như Ngọc, Quan Hạ Băng mới biết Lý Thanh Vân sắp đến chỗ mình, cũng hiểu một hai cách làm người của cậu chàng. Nếu Toái Đản Cuồng Ma không phải người hiệp can nghĩa đảm, hào khí bừng bừng thì có lẽ cô nàng cũng chẳng thèm bận tâm chiếu cố đến thế.

Mà chuyện mà cô nàng nhắc đến chính là sự kiện Nguyễn Đông Thanh cưỡng chế bắt Phật đạo về dùng, sau đó đánh nó tõe ra làm hai nửa. Hơn nữa, không giống với lần giao đấu cùng Nho môn, lần này Bích Mặc tiên sinh mặc xác đối phương, luận đạo xong là chắp tay sau đít phủi mông bỏ đi, không khôi phục nguyên trạng cho Phật đạo nữa.

“Ly tịch phương ngôn tịch diệt khứ,

Sinh vô sinh hậu thuyết vô sinh.

Nam nhi tự hữu xung thiên chí,

Hưu hướng Như Lai hành xứ hành.

“Bích Mặc tiên sinh ném lại bài thơ này cho Phật môn, mặt ngoài có lẽ là muốn đả động tâm hướng Phật của Phật tử tứ xứ. Thế nhưng người này nổi tiếng là nhìn thấu nhân quả trường hà, liệu y có thể dựa vào đó mà suy diễn ngược ra những việc đã biến mất khỏi tuế nguyệt trường hà hay không? Có lẽ thâm ý ở đây là nhắc đến việc gì đó ở thời đại Phản Thiên chi chiến cũng chưa biết chừng.

“Bích Mặc tiên sinh biết quá nhiều thứ chúng ta không tỏ tường, muốn đoán ý định của y quả thực là mò kim đáy bể. Thế nhưng thiết nghĩ quan hệ của tiểu thư và Lý thiếu hiệp không tệ, Nguyễn Đông Thanh hẳn là sẽ nể mặt đệ tử nhà mình, không có ý hãm hại tính kế chúng ta.”

Thẩm Tư Quân bình thản nhận xét.

Quan Hạ Băng nghe vậy, cũng khẽ thở dài một tiếng. Cho dù không phải đối địch, thế nhưng càng nghĩ, cô nàng lại càng cảm thấy gai người trước “bản lĩnh” của vị Bích Mặc tiên sinh kia. Chợt, nghĩ đến mâu thuẫn của Lý Thanh Minh và Lý Thanh Vân, cô nàng lại bật cười, âm thầm mặc niệm cho ông anh hờ của mình.

Tuy Nguyễn Đông Thanh cơ hồ nuôi thả Toái Đản Cuồng Ma, xưa nay chưa từng trực tiếp đứng ra chống lưng cho đám đệ tử. Thế nhưng phàm là người có chút thế lực ở Huyền Hoàng giới cơ hồ đều có thể đoán được, hành động lần này của y chắc chắn có tính cảnh cáo, giết gà dọa khỉ.

Phật môn chẳng qua là xui xẻo tự mình đến làm con gà cho y giết mà thôi.

Hai người nói đến đây, thì Lý Thanh Vân đã chạy đến nơi. Quan Hạ Băng thấy cậu chàng xuất hiện, không khỏi thấy quá mức trùng hợp, khẽ giật mình một cái. Bọn họ vừa bàn luận về Nguyễn Đông Thanh câu trước, câu sau Lý Thanh Vân chui vào Phong Bạo hải mấy ngày không thấy bóng dáng lập tức xuất hiện...

Lý Thanh Vân nhìn hai người, ôm quyền:

“Chị. Thẩm quân sư.”

Bao nhiêu lo lắng sợ hãi trước “bản lĩnh thông thiên” của Nguyễn Đông Thanh trong lòng Quan Hạ Băng bấy giờ cơ hồ đều bị một tiếng “chị” này của Lý Thanh Vân làm tan biến cả. Cô nàng khẽ gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu chàng khép lại cửa lều.



Lán quân y chỗ Quan Hạ Băng nằm là lều đặc chế dành cho tướng lĩnh, có trang bị trận pháp phòng hộ, chống nghe lén nhìn trộm. Một khi Lý Thanh Vân kéo tấm liếp xuống, thì cho dù Hoàng Kim Thần hoặc Trình Chân Kim đứng sát bên ngoài cũng không nghe được ba người bọn họ nói gì với nhau bên trong.

“Lần này xem ra cậu xuống biển chẳng những bình an trở về, lại có thu hoạch không tệ.”

Quan Hạ Băng tuy bị thương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Lý Thanh Vân bình ổn mười phần, rõ ràng có thu hoạch lớn. Lại thêm trường đao trong tay cậu chàng lờ mờ tản ra khí thế thần dị, rõ ràng chính là bảo vật trân quý ở đời.

Lý Thanh Vân đáp:

“Thẩm quân sư suy đoán không sai, Du Long đao của thái tổ thực sự được giấu ở vịnh đảo Hải Lưu. Vật này có kỳ hiệu trấn áp Hải Thú, thiết nghĩ sau này thành Hải Nha có thế đứng ở thế bất bại, không lo bị thú triều công phá.”

Cậu chàng nói xong, cũng thuật lại đại khái câu chuyện sau khi xuống biển. Đương nhiên, những thứ như bản chất của Hải Thú, việc gặp gỡ Hàn Kinh Vũ và tiếp nhận Thạch Kiếm, truyền kỳ về Táng Hoa Sinh và lệ đao trảm đạo Lý Thanh Vân đều dằn lòng không nói ra.

Dù sao, cả đao linh của Du Long đao và Phạt Hải Kiếm Thánh đều nói sự việc có liên quan đến Đế Mộ. Đối đầu với một thế lực mà cường giả như Kiếm Thánh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu để hai người Quan, Thẩm biết sự tình cũng tương đương với khiến bọn họ trở thành đích nhắm.

“Vật thần kỳ như thế, vì cớ gì thái tổ lại để lại vịnh Hải Lưu?”

Thẩm Tư Quân và Quan Hạ Băng cơ hồ cùng nhau lên tiếng, trên gương mặt tràn đầy sự thắc mắc khó hiểu. Xưa nay đối với bảy nước mà nói, Hải Thú tràn bờ đều là một tràng tai nạn, khiến quốc lực suy giảm đáng kể. Đối với một quân vương khai quốc mà nói, Đại Việt cũng có thể tính là tâm huyết nửa đời người...

Trong tay nắm thần vật có thể trấn áp Hải Thú, giữ yên mặt đông, vì cớ gì Lê Đồ Thành lại không truyền bảo đao cho con cháu?

Lý Thanh Vân nhìn quanh, đoạn nói:

“Sự tình có nhiều bí ẩn, sau này nếu có dịp cảm phiền chị đến Lão Thụ cổ viện một chuyến. Khi ấy Vân sẽ cáo tri mọi việc.”

Quan Hạ Băng và Thẩm Tư Quân nhìn nhau, lắc đầu:

“Không ngờ bí mật của Phong Bạo hải lại liên quan lớn đến vậy, không thể không tìm Bích Mặc tiên sinh làm ô dù. Xem ra lần này hai ta chọc phải tổ kiến lửa rồi.”

Ngừng một chốc, Thẩm Tư Quân mới hắng giọng, nói:

“Lý thiếu hiệp, ở Hải Nha đã có bảo đao, vốn là có thể để cậu tiếp tục đóng quân ở đây làm một binh sĩ nhàn tản, chờ khi thú triều kết thúc trở về phục mệnh. Thế nhưng hiện giờ trong quân có biến, ở đây có một lệnh tiễn của Quan tướng quân, cậu có thể sử dụng để đến thành Đông Thanh một chuyến, sau đó vào Đại Yến hỗ trợ nhị sư muội của cậu.”

Lý Thanh Vân nghe đến được gặp lại Tạ Thiên Hoa, thoáng cái mặt hơi đỏ lên. Thế nhưng nhớ tới Thẩm Tư Quân nói “trong quân có biến”, bèn cau mày hỏi:

“Quân sư nói ‘trong quân có biến’ là ý gì?”

Cậu chàng nói xong, lại nhìn về phía Quan Hạ Băng, hỏi:

“Chẳng nhẽ có liên quan đến tên Lý Thanh Minh?”



Sau chuyện của Tô Răng Vẩu – Tô Thiên Diện, hiện giờ Lý Thanh Vân cũng đã học được thế nào là “quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy”. Cậu chàng thầm nghĩ hiện giờ ở Đại Việt ai muốn mình chết nhất, mà lại có đủ khả năng động tay động chân vào cơ cấu trong quân ngũ thì chỉ có Lý Thanh Minh.

Vài ngày trước y tự mình đến Hải Nha, lại thêm Thẩm Tư Quân gấp gáp để cậu chàng đến Đại Yến, điều này chứng tỏ hai việc. Thứ nhất, đó là Lý Thanh Vân nếu ở lại Hải Nha chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Thứ hai, thay đổi trong quân ngũ Tĩnh Hải quân lớn đến nỗi Quan Hạ Băng cũng không thể bảo đảm được cho cậu chàng, thế nên mới phải dùng kế điều Lý Thanh Vân đi nơi khác, tránh đầu sóng ngọn gió.

Quan Hạ Băng thấy cậu chàng đoán được phần nào sự thể, mỉm cười:

“Xem ra cậu em cũng lớn rồi. Không sai...”

“Tiểu thư, chuyện này vẫn để thiếp thân nói đi, có được không?”

Thẩm Tư Quân lên tiếng, chờ cho Ngân Lang gật đầu, rồi mới quay sang Lý Thanh Vân:

“Lý Thanh Minh lợi dụng lúc Hải Nha lâm nguy, yêu cầu Tĩnh Hải quân phải quy thuận gã thì hắn mới cử người chi viện. Chúng ta đã đồng ý yêu cầu của y. Quan tướng quân đã chuyển giao quyền thống soái cho thiếp thân, cũng từ bỏ chức vị thống lĩnh ba quân rồi. Nếu thiếu hiệp ở lại đây, Tĩnh Hải quân chẳng những không thể chiếu cố, mà còn trở thành mối nguy lớn của cậu.”

Lý Thanh Vân nghe mà cả kinh, đưa ánh mắt về phía Quan Hạ Băng. Thế nhưng khi thấy cô nàng vẫn bình tĩnh, thì cậu chàng cũng không xung động xốc nổi, mà hít sâu một hơi, hỏi:

“Xem ra Thẩm phu nhân và chị đã có bàn bạc trước với nhau rồi?”

“Tốt. Không còn nóng đầu máu dồn lên não như xưa, xem ra thời gian này cậu nhập ngũ cũng không uổng phí. Không sai. Thực ra kể từ trước khi Thẩm phu nhân về làm quân sư cho chị, hai người bọn ta đã có hiệp ước rõ ràng về chuyện này rồi. Thẩm quân sư, mời nói.”

Thẩm Tư Quân cười:

“Cụ thể nguyên do vì sao thiếp thân lại đồng ý yêu cầu của Lý Thanh Minh thì thôi không cần nhắc đến nữa. Thế nhưng, Tĩnh Hải quân không thể cứ thế chắp tay dâng lên cho Lý Thanh Minh được. Hai người chúng ta đã quyết định, rằng ngay khi trận chiến tranh này kết thúc sẽ cho toàn bộ binh mã hai doanh Ti Đằng, Ngoan Thạch giải ngũ. Ai muốn theo Quan tướng quân thì theo, ai muốn đổi một minh chủ khác thì đổi.

“Như thế, thì Tĩnh Hải quân mà Lý Thanh Minh nhận được còn là Tĩnh Hải quân sao?”

Lý Thanh Vân không ngờ hai người Quan, Thẩm lại ngấm ngầm cấu kết với nhau, trước khi Thẩm Tư Quân đổi phe còn làm trò “rút ruột công trình” như thế.

Quan Hạ Băng cười:

“Người xưa có kế ‘vườn không nhà trống’, ý là dời hết vật tư khí giới không để quân địch chiếm được. Dạo trước nghe Bích Mặc tiên sinh dạy dỗ, mới nghĩ đến so với lương thảo kiếm cung thì con người càng quý giá hơn. Tính ra mưu kế lần này có một nửa là công lao của Bích Mặc tiên sinh.”

Toái Đản Cuồng Ma không ngờ nói một hồi lại lòi ra kẻ đầu têu là ông sư phụ nhà mình, mắt chữ O mồm chữ A một lúc mới bình tĩnh lại được. Cậu chàng như nhớ ra chuyện gì, lại nhìn về phía Thẩm Tư Quân, hỏi:

“Thẩm quân sư, ngài làm như vậy còn dám chạy sang đầu quân cho Lý Thanh Minh, ngộ nhỡ hắn ghi hận thì phải làm sao?”

“Lý thiếu hiệp an tâm. Đây là dương mưu, dựa vào uy vọng và cách làm người của Quan tướng quân trong quân. Cho dù Lý Thanh Minh có biết cũng chẳng trách ai được. Hà huống Lý Thanh Minh tuy là Linh vương, nhưng tài lực vật lực không đủ để nuôi một đội quân lớn, cần phải lấy tinh binh làm chủ. Hắn đã có Du Long doanh, nay có thêm vị quân sư là ta nữa là đã đủ thỏa mãn, sẽ không vì hai doanh Ngoan Thạch, Ti Đằng mà động can qua đâu.

“Chỉ tiếc là về sau, có lẽ chúng ta sẽ tương hội trên hai đầu chiến tuyến. Thiếu hiệp bảo trọng.”

Thẩm Tư Quân nói xong, đón lệnh tiễn từ trong tay Quan Hạ Băng, trịnh trọng đưa cho Lý Thanh Vân. Trông y thị bấy giờ mười phần phóng khoáng tiêu sái, anh khí bừng bừng.