Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 372



Đặng Tiến Đông đón Phó Kinh Hồng lên núi, Vũ Văn Hiên cũng xách Long Cốt Tử Kim Thương về doanh trại. Lúc này, Lệ Chi sơn và quân doanh của Trình Chân Kim giống như đạt thành một loại ăn ý, đều chỉ đưa tướng ra đấu, không để binh mã xung phong. Thành thử, lần này đấu tướng vừa phân ra thắng bại, song phương đều lui về đóng cửa.

Vũ Văn Hiên nhìn chằm chằm thanh song đầu kích đã hoàn toàn bị phế của mình, thở dài một hơi.

Nếu không phải hắn bị phế chức quan, hiện tại vô luận là chiến giáp hay binh khí trong tay cũng sẽ là hàng thượng hạng, cung cấp cho Du Long doanh.

Cho dù chưa chắc thắng được Đặng Tiến Đông, cũng không đến nỗi bại khó coi như hôm nay.

Long Thiếu Dương thì chạy đến, mặt dày mày dạn xin Vũ Văn Hiên ngày mai sau khi đánh xong trả Long Cốt Tử Kim Thương cho hắn. Vốn là, Long Thiếu Dương còn định lấy tiền hỏi chuộc lại, hoặc hứa thêm một vài điều kiện lợi ích. Cùng lắm thay mặt gia chủ, để Long gia thiếu Vũ Văn Hiên một ân tình.

Nhưng kẻ sau lại đồng ý, không một chút do dự nào, cũng không đòi hỏi gì.

Điều này không khiến Long Thiếu Dương thấy vui mừng, trái lại làm hắn khó chịu.

Có lẽ con người chính là một loại sinh vật kỳ lạ như thế. Long Thiếu Dương vừa sợ Vũ Văn Hiên quá coi trọng Long Cốt Tử Kim Thương của nhà hắn mà chiếm làm của riêng, nhưng Vũ Văn Hiên khảng khái trả lại vũ khí như thế lại khiến gã cảm thấy y coi thường bảo vật trấn tộc nhà mình.

Ngươi chê cốt thương nhà ta là vũ khí của bại tướng, ngại điềm xấu phải không?

Vũ Văn Hiên hiếm thấy không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Cũng không phải hắn là kẻ thẳng thắn bộc trực, ruột để ngoài da gì cho cam. Trái lại, gã trước đây thống lĩnh Du Long doanh, không ngừng đấu trí đấu dũng, cản chân Quan Hạ Băng và Thẩm Tư Quân, há lại không có một chút tâm kế nào?

Chẳng qua...

Lần này hắn y lệnh hỗ trợ Trình Chân Kim, mang binh đến Lệ Chi sơn là lấy công chuộc tội, không muốn nghĩ nhiều mà thôi. Sở dĩ khảng khái trả lại Long Cốt Tử Kim Thương hoàn toàn là do hắn xưa nay không thiện dùng trường thương bình thường.

Cho dù hồi còn ở Du Long doanh, chỉ khi nào cần đi cùng bộ tốt mới sử dụng một thanh quải nhận thương chuyên dụng trong quân. Còn nếu là lên chiến trường đánh giết, Vũ Văn Hiên vẫn sử dụng một thanh tam tiêm lưỡng nhận thương, tên là Tam Đầu Giao Long Thương.

Thần khí này được đúc bởi Hoắc Trường Ca, sử dụng gân rồng và sừng rồng, lấy một mẩu ngọc trúc cố định đầu thương và báng thương. Nếu như luận phẩm chất thậm chí còn hơn cả Long Cốt Tử Kim Thương.

Ngày xưa, Vũ Văn Hiên không biết phải cắt xén ăn bớt bao nhiêu mới đủ tiền để cầu ngọn thương này từ Hoắc Trường Ca.

Thế nhưng...

Sau khi hắn bị Võ Hoàng cách chức, những vật đã nuốt vào năm xưa há lại không bị ép nhả ra ngoài, sau đó bị kẻ khác chia chác?

Du Long doanh dưới trướng hắn xưa nay vẫn là lấy lợi tụ chúng.

Mặt tốt, đương nhiên là dễ quy tụ người tài.

Ngoài ra, Vũ Văn Hiên và sĩ tốt dưới trướng hắn đều đạt thành một nhận thức chung: “song phương vì lợi mà đến”, tự nhiên là rất dễ dàng hiểu được động cơ của đối phương, từ đó yên tâm tín nhiệm. Đương nhiên, đây là nói lúc thăng.

Mặt hại, đến khi trầm mới hoàn toàn bại lộ.

Có câu sông có khúc, người có lúc, một người vô luận phong quang đến đâu thì cũng phải có thời điểm rơi xuống thần đàn.

Vũ Văn Hiên vừa ngã xuống, đám đàn em ngày thường xun xoe nịnh hót lập tức bại lộ răng nanh, nhào vào xâu xé hắn. Cái gọi là “còn bạc còn tiền còn đệ tử, hết cơm hết rượu hết ông tôi” chính là như vậy.

Người vì lợi mà đến, vì danh mà đi.

Nhưng cũng có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Nếu trong đầu chỉ có hai chữ “danh lợi”, lấy đó kiềm tỏa lòng người, vậy chờ đón ngươi chỉ có kết cục bị thuộc hạ ăn không còn một mẩu xương. Bởi... nếu Vũ Văn Hiên mà thấy Trình Chân Kim ngã ngựa, chắc chắn hắn cũng sẽ không bỏ qua, ăn hết từ địa vị đến danh vọng của vị “cấp trên” này. Thành thử, Vũ Văn Hiên kể từ khi theo Oanh Thiên Lôi đến đánh Lệ Chi Sơn đều đang thu mình.

Che giấu răng nanh.



oOo

Lệ Chi sơn...

Đặng Tiến Đông nhíu mày, nhìn thằng cha mới vừa rồi còn dạo một vòng quanh quỷ môn quan hiện giờ đã nhảy choi choi như con khỉ...

Có chút không biết phải nói thế nào.

Vừa dìu hắn về phòng, thằng cha này đã lấy thần dược ra nuốt, sau đó chưa cần đến một khắc, Phó Kinh Hồng đã có thể đứng dậy tung tăng nhảy múa.

Thở dài một hơi, Đặng Tiến Đông nói:

“Phó huynh, thứ cho Đặng mỗ nói thẳng, hành động lần này quá nguy hiểm. Sau vẫn là không nên lấy mạng ra đùa nữa.”

Phó Kinh Hồng cười khổ:

“Cũng biết vậy. Nhưng quân sư muốn chúng ta kéo dài thời gian. Nếu không làm chút thủ đoạn, vậy chẳng phải ngày mai Đặng huynh sẽ phải đấu với Trình Chân Kim hay sao?”

Hắn biết...

Lấy một kích hồi trước của Trình Chân Kim, một khi hắn và Đặng Tiến Đông đánh, vậy thì cũng đồng nghĩa với trận chiến này sắp sửa cáo chung.

Mà hiện tại Lâm Thanh Tùng vẫn chưa về.

Chính vì thế, Phó Kinh Hồng mới không tiếc sử dụng thủ đoạn, lấy thân mình làm mồi nhử đặng kéo dài thời gian. Theo hắn thấy, tuy Đặng Tiến Đông và Trình Chân Kim đánh nhau chưa chắc một trận là xong, nhưng kéo thêm được một ngày thì vẫn là một ngày.

Chỉ đáng tiếc là hắn vốn định cầm Long Cốt Tử Kim Thương kéo một trận thua không quá mất mặt, ngày hôm sau lại xuất hiện thách Long Thiếu Dương xuất chiến. Chẳng ngờ tính sai chiến lực của Vũ Văn Hiên, bị đánh cho mém thì xanh cỏ. Hiện tại hắn đã mang tiếng là bị trọng thương, nếu như còn dám xuất hiện trước trận khiêu chiến vậy lại càng dễ lộ tẩy chuyện trong tay hắn có linh đan diệu dược.

Khi đó chỉ sợ thành khéo quá hóa vụng.

Bí mật khả năng truyền tống đến Táng Thi đinh đã đủ mê người, nếu còn cộng thêm một loại thần dược cơ hồ có thể khởi tử hồi sinh.

Phó Kinh Hồng không dám chắc Trình Chân Kim, Lý Thanh Minh còn có thể nhịn được.

Bắt mấy tên sơn tặc, so với mang về một loại đan dược có thể nhanh chóng khôi phục thương thế thì công nào lớn hơn? Cho dù chưa từng cầm quân cũng hiểu, đừng nói chi kẻ từng là đại tướng trấn thủ một thành như Phó Kinh Hồng.

Đặng Tiến Đông nói:

“Vẫn biết là vậy. Nhưng ngày mai thế nào Đặng mỗ cũng phải đánh một trận với Vũ Văn Hiên. Cho dù có lòng nhường thì chỉ sợ cùng lắm là kéo thêm một hôm nữa, Trình Chân Kim ắt sẽ phải tự mình ra trận.”

Phó Kinh Hồng lắc đầu.

Kỳ thực, đây cũng là điểm hại của danh tiếng quá oanh động. Bạch Mã Hầu danh chấn Huyền Hoàng giới, thành thử y chỉ cần hơi có ý nhường, quân tướng triều đình cũng sẽ phát hiện ngay.

Mà vì sự xuất hiện của hắn...

Hiện tại trận chiến giữa quân triều đình và Lệ Chi sơn đã không còn là đánh giả lấy lệ, chờ tích quân công nữa.

Bấy giờ...

Một giọng nói thứ ba đột nhiên lên tiếng xen vào:

“Thực ra vẫn còn một cách để kéo dài thời gian.”



Lời chưa nói hết, Đặng Tiến Đông và Phó Kinh Hồng cơ hồ là nhảy dựng lên, đồng thời nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh. Chỉ thấy ở đó, một thiếu nữ trên tay bưng một cái nồi đất, chính đang dùng đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ lặng gió đáp trả ánh mắt của hai người.

Nàng này mi thanh mục tú, thiết nghĩ trước đây cũng là một mỹ nhân. Chỉ tiếc là tóc thưa mà khô, gương mặt hốc hác, lại gầy yếu đến độ “mình hạc xương mai”, tưởng như một cơn gió hơi mạnh thổi qua cũng có thể khiến nàng ta mượn thế mà bay lên không trung.

Đặng Tiến Đông gầm lên:

“Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!!!”

“Anh! Phó đại ca cứu em một mạng, chẳng nhẽ không để em báo ơn?”

Đặng Thiền Ngọc chống nạnh, trừng mắt nhìn ông anh. Bạch Mã Hầu danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, dám trỏ côn vào mặt quốc quân Đại Hoàng tuyên bố phản quốc bấy giờ lại hơi rụt cổ, không dám nhìn thẳng.

Nếu để có người biết Đặng Tiến Đông đại danh đỉnh đỉnh kia lại bị em gái ruột khắc chế gắt gao như vậy, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Đặng Tiến Đông thấy cứng không được, mới chuyển sang mềm:

“Thiền Ngọc à, tâm mạch của em vừa mới lành, bây giờ sao có thể tùy tiện vận khí được? Nghe anh, trận chiến ngày mai...”

“Anh yên tâm. Em cũng đâu có định đấu với cường giả Vụ Hải?”

Đặng Thiền Ngọc cười cười, vỗ vai ông anh, nói với vẻ trấn an. Bạch Mã Hầu thấy em đã nói đến nước này, cũng chỉ đành thở dài một tiếng, dặn dò phải chú ý cẩn thận.

Dù sao...

Trong trí nhớ của Đặng Tiến Đông, Đặng Thiền Ngọc cũng không phải người không biết suy nghĩ trước sau. Năm xưa sở dĩ tự đoạn tâm mạch, phần nhiều là vì thất vọng với hoàng thất Đại Hoàng.

oOo

Sáng hôm sau...

Chân núi Lệ Chi, Đặng Thiền Ngọc buộc tóc cao lên, trang điểm cẩn thận, trên thân vận giáp bạc, lưng khoác chiến bào đỏ thắm, một bên eo đeo đoản đao, bên còn lại đeo một cái túi gấm không biết là đựng thứ gì. Cô nàng đứng trên đường núi, chụm tay trước miệng, nói lớn:

“Em gái của Bạch Mã Hầu – Đặng Thiền Ngọc.

“Hôm nay đến khiêu chiến Long thiếu tướng quân!”

Bấy giờ, trong đại doanh quân Đại Việt.

Long Thiếu Dương chồm dậy, hùng hổ chạy đến chỗ giá để binh khí, đưa tay vơ đại một thanh thiết thương. Gã vừa mới chuyển mình, định xông ra ngoài cửa trại thì đã thấy Vũ Văn Hiên bước tới, trên tay cầm chắc Long Cốt Tử Kim Thương.

Người sau không buồn chào hỏi lấy một lời, dúi thanh cốt thương cho Long Thiếu Dương, dặn:

“Chuyện này chỉ sợ có trá, Long lão đệ cầm cốt thương phòng thân.”

Kể từ sau trận thua nhục nhã dưới tay Đặng Tiến Đông, tâm tính của Long Thiếu Dương vốn đã không ổn định cho lắm. Bấy giờ, trong mắt hắn, chuyện em gái của kẻ thù đến trước doanh trại chỉ đích danh hắn khiêu chiến chẳng khác nào một loại sỉ nhục.

Đây là thấy hắn không chịu nổi một kích của anh trai, nên đến lấy Long Thiếu Dương hắn làm đá mài dao phải không?

Mà hành động của Vũ Văn Hiên vốn là mang ý tốt, nhưng lại có ẩn ý rằng Long Thiếu Dương đừng nói là Đặng Tiến Đông, đến em gái y thân liễu yếu đào tơ cũng chưa chắc đã đánh lại, cần phải dùng đến thần khí.

Lúc này hắn nộ hỏa công tâm, đương nhiên là không lĩnh tình.

Long Thiếu Dương gạt phắt ngọn thương đang chìa ra trước mặt, lạnh nhạt:

“Vũ tướng quân yên tâm, một đứa con gái mà thôi. Chờ tại hạ thu phục con bé này, để xem vẻ mặt Đặng Tiến Đông kia đặc sắc cỡ nào.”